Wednesday, September 21, 2022

Vũ Văn Táp - A28

Người Lính Võ Bị Năm Xưa
12. Ngày này, 47 năm trước! (21/4/75-21/4/22)
11. Khổ to rồi!
10. Tình Đồng Môn
9.1.Thú đau thương!
9. Buôn lịch!   
8. Xưa và nay! Ngao ngán!
7. Chửi Sơn Tinh  
6. Khóc Thầy!
  
 --------------------------------
 --------------------------------
12. Ngày này, 47 năm trước!
 
Cũng ngày này, 47 năm về trước (21/4/75 - 21/4/22)
Ta rời Trường , nhập cuộc cạnh đàn anh.
Nhưng than ôi ! Chí cả , mộng không thành.
Vận nước mạt, cũng đành quăng vũ khí.
Tan giấc mộng "Tang bồng, hồ thỷ"
Ta nghẹn lòng,  rơi lệ khóc Giang san.
Làm gì hơn, khi hèn tướng  qui hàng?
Đành nuốt hận, nhìn Giang san thay chủ.
 -------------------------------

11.9. Cùi đâu sợ lở !
Bỏ phố lên rừng chơi với Cọp.
Từ ngày thất thế, cởi chiến y.
Bên suối giăng câu vài con cá,
Sườn đồi bẫy thú, sợ nỗi gì?
Củ mài, măng, bắp dằn lưng dạ.
Công,hầu, khanh, tướng cởi quăng đi.
Bon chen danh lợi, nhường thiên hạ,
Thâm sơn, cùng cốc dựng túp nhà.
Nuôi được đàn con, cùng một vợ.
Ngồi nhìn năm, tháng lạnh lùng qua.
Nhận cụ Tú Xương làm sư phụ,
Vỗ đùi, khoái chí cụ : ha ha!
 
11.8. Tiễn Biệt!
Lưu luyến làm chi, em nên về...cố quốc!
Quê hương này, vốn không thuộc về em.
Được mệnh danh, kẻ gieo rắc oan khiên,
Về Vũ Hán, quê em vùng Hồ Bắc?
Đất nước này, toàn dân đang chật vật,
Tiêm vắc xin, giãn cách đã lâu ngày.
Bao dân lành, phút chốc bỗng trắng tay,
Đã hứng chịu bao đắng cay, tủi  khổ.
Về đi em, châu hãy về Hiệp Phố.
Em đi rồi, nỗi sợ sẽ dần tan !
Quê hương ta sẽ thoát cảnh tan hoang,
Đừng quay lại gây điêu tàn, em nhé!
Cứ yên tâm, ta không hề rơi lệ,
Tiễn biệt rồi, vui vẻ đất, trời nam.
 
11.7b. Tôi yêu chữ nước tôi!
Tôi ít học, kiến thức có hạn. Không thể so sánh với Tiến sỹ Bùi Hiền hay phó Tiến sỹ Đoàn Thị Hương với tham vọng thay đổi chữ Việt .

Tôi hết lòng trân quý sự trong sáng của chữ Việt mà cha ông chúng tôi đã dày công vun đắp. Cùng mẫu tự La tinh nhưng chữ Việt có thêm 5 dấu: sắc , huyền, hỏi, ngã, nặng.( chỉ hai dấu ngã nặng, cũng đủ để cho ta liên tưởng đến chấn thương sọ não, gẫy xương, bong gân, trật khớp) . Trong khi đó tiếng Pháp có hai dấu sắc và huyền; tiếng Mỹ không có dấu nào.
Đọc email tiếng Việt không dấu, dễ bị cảm ứng! Một chuyện hài trên face book đọc xong không thể nín cười . Một anh Vượt biển qua định cư tại Mỹ; nơi xứ lạnh bệnh hen, suyễn tái phát. Theo lời giới thiệu của bạn bè, anh ta tìm đến một vị Đông y. Thầy lang phán: Bệnh này chỉ cần mật ong, chưng cất với lông lợn rừng là khỏi ngay. Mật ong thì xứ Mỹ làm gì cho hết, ngặt lông lợn rừng thì hiếm vì luật bảo vệ động vật hoang dã, không như ở Việt Nam săn bắt vô tội vạ. Anh ta vội gởi email cầu cứu bố. Nửa tháng sau, anh nhận được bưu phẩm. Mở ra thấy một mớ lông quăn queo. Trong lá thơ gởi kèm, ông bố phản bua: Tại con dặn là lông phải rụng, nếu không ta bảo má mày cạo, và xin chị suôi một ít thì dư sức ...qua cầu ! Thì ra ông bố đọc Mail không dấu, lông lợn rừng bố lại đọc thành lông....rụng.Thế có chết không hả giời?
Vì vậy, tuy già yếu mắt mờ, tay run nhưng đăng bài trên face hay Mail cho bạn bè, toi thường đích thân "gõ" chứ không nhờ con cháu gõ dùm. Cho dù gõ một ngón rất lâu, thêm vào đó là cái Ipad trời đánh nhiều lúc làm khó dễ. Đánh chữ Thông, nhấn vào phím ngăn cách, nhìn lại thành chữ Thoongf. Xoá rồi gõ lại, nó nhảy qua bảng tiếng Anh không có dấu, vì vậy tôi thích làm thơ; lại chọn thể thơ ít chữ nhất như ngũ ngôn, thất ngôn tứ tuyệt chỉ gồm 20 hoặc 28 chữ là cùng.

Như các bạn thấy, thể loại thơ của VN vô cùng phong phú,đầu thế giới, qua mặt luôn cả Ba Tầu xì. Chúng ta có : lục bát, song thất lục bát, thất ngôn bát cú, thất ngôn tứ tuyệt, ngũ ngôn, thơ mới, thơ tự do....
Song thất lục bát với những khúc ngâm tuyệt tác như Cung oán ngâm của Nguyễn Gia Thiều; Chinh phụ ngâm của Đặng Trần Côn mà tài diễn Nôm là bà Đoàn Thị Điểm.

Riêng chuyện bằng thơ có Lục Vân Tiên của cụ Đồ Chiểu ; Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du, đều bằng thơ lục bát và cùng vào triều nhà Minh bên Tầu. Thể t lục bát rất hay và dễ thuộc, mấy cụ già không biết chữ nhưng thuộc làu làu. Hồi còn học trong lớp ba trường làng, bà cụ cạnh nhà nhờ toi đọc Truyện Kiều cho bà nhẩm lại. Cứ mỗi đoạn, bà trả cong cho toi một cay mía to đùng. Như đoạn Vương Quan đi uống bia ôm:
Vương Quan mới dẫn gần xa
Đạm Tiên nàng ấy xưa là ca nhi .
Đoạn Thuý Kiều vượt biên:
Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa.
Đoạn Thuý Kiều bị công an, quăng lựu đạn bắt lại:
Buồn trong ngọn nước mới sa
Chim kêu man mác biết là về đâu
Buồn trông ngọn cỏ dàu dàu
Chân mây, mặt nước một mầu xanh xanh
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh
Ầm! Ầm! Sóng thét kêu quanh chỗ ngồi.
Đoạn Thuý Kiều bị bệnh xã hội:
Sè sè nấm đất bên đàng
Dàu dàu ngọn cỏ nửa vàng, nửa xanh.

Mỗi đoạn cụ nhẩm đi nhẩm lại, thế mà cụ thuộc hết 3254 câu. Nhưng vườn mía của cụ cũng hết sạch vì tôi. Hi hi!

Riêng về thơ, sở đi tôi thích vì nó ngắn, cô đọng, gõ trên phím đỡ mỏi ngón tay. Một ý nếu diễn tả bằng văn xuôi thì ngắn dài tuỳ người viết. Ngược lại trong thơ chỉ được giới hạn trong số chữ mà thể thơ cho phép , hay dở do chọn chữ, ghép vần.

Văn xuôi như con nhà giàu, tiêu xài thoải mái. Còn thơ là con nhà nghèo chỉ giới hạn trong số tiền mẹ cho. Mỗi thể loại lại khác nhau, với thất ngon tứ tuyệt chỉ bó gọn trong 28 chữ để diễn đạt, không thể ít hoặc nhiều hơn.nhưng uy lực của nó thật kinh hồn.Nhưng nó vẫn giàu hơn ngũ ngon chỉ có 20 chữ.

Trong thơ văn tuyên truyền của phe"thắng cuộc" tôi thấy duy nhất một bài là hay và trung thực, còn tất cả là rỗng tuếch, nhạt phèo.
Bàn tay em.
Em có năm ngón tay
Không đủ đếm tàu bay
Của những thằng giặc Mỹ
Rơi trên đất nước này.

Thơ có cong lực tuyệt vời, cô đọng, đủ sức công phá, bể đầu những kẻ hống hách, cậy quyền.
Chỉ cần 28 chữ, bà Hồ Xuân Hương đã làm cho hồn Sầm Nghi Đống toát mồ hoi trán.

Ghé mắt trông ngang thấy bảng treo
Kìa đền Thái thú đứng cheo leo
Ví đây đổi phận làm trai được
Sự nghiệp anh hùng há bấy nhiêu?

Trong thời mạt pháp, sư, sãi quốc doanh lộng hành, làm ô uế thiền môn, nhậu nhẹt , gái gú. Bà Hồ Xuân Hương đã tiên đoán từ khuya.
Cái kiếp tu hành nặng đá đeo
Vị gì một chút tẻo tèo teo
Thuyền từ cứ ngỡ về Tây trúc
Trái gió cho nên phải ...lộn lèo

Lại còn một vị quan to( có lẽ sử dụng bàng giả) muốn tỏ ra mình cũng sính thơ, lão rặn mãi được một bài, cấp dưới khen ầm lên, khen là sĩ phu. Quan phồng mũi, cho người khắc lên vách núi để lưu truyền cho hậu thế. Vài năm sau, quan lại nghe theo lũ ngu , đục thêm hai bàn chan của quan cạnh bài thơ.

Thấy ngứa mắt, m một ông giáo đã hưu, viết một bài khen quan trên giấy rồi nhờ học trò cũ dán bài thơ cạnh bài thơ của quan.
Năm xưa quan lớn đục bốn vần
Năm nay quan lớn đục hai chân
Khen thay đá cũng già gan nhỉ ?
Dám để cho quan đục mấy lần !

Thế rồi thời gian sau bài thơ và hai bàn chan của quan biến mất
Tương truyền một vị Tân khoa Trạng nguyên xứ ta được cử làm sứ thần qua triều kiến Thiên hoàng. Thuyền đi ngang qua khu đền thờ Hạng Võ thì bị sóng to vùi dập . Dan địa phương cho biết là Hạng võ đòi cống nạp tiền mới cho qua(giống mấy trạm thu phí B O T của VN thời 4 chấm) Vị Tân khoa đứng trước mũi thuyền sang sảng đọc:
Vua chẳng ra vua, tôi chẳng tôi!
Định vương đồ bá chỉ thế thôi
Giang Đông ngày trước, còn chê nhỏ
Vàng mã sao nay lại hạch đòi?
 
Không ngờ sau đó sóng lặng, gió yên. Thế mới biết sức mạnh của thơ văn.

Thưa các bạn! Gõ tới đây, ngón tay trỏ cứng đờ, mắt mờ không rõ chữ đành stop . Mong quý vị Thoòng cảm. Nếu sai chính tả, là do máy chứ không phải tại người gõ nha.

 ----------------------------
  

11.7a. Già kén, kẹn hom!
Nhang thơm nguyên bó, khấn ông Tơ.
Lạy luôn bà Nguyệt, ráng "cứu bồ".
Tuổi con nay đã "băm" nhiều nhát,
Ế chồng, con cảm nhận từng giờ!
Ỷ có eo thon với chân dài,
Đại gia, quan bự cặp mới oai.
Bí quá Việt kiều, già cũng được.
Ai ngờ thủng lưới, chả được ai!
Ham vui , quên mất chuyện lấy chồng,
Bây giờ chim sáo khó sang sông.
Sóng sau nó lấn, đè sóng trước,
Cũng đành nhang khói khấn...chổng mông.
 


11.7. Quỷ kế đa đoan !

"Rút ruột công trình "lạy các ông!
Nhận trâu, đúc nghé lợi cặp...sừng.
Đúc voi, lách luật toàn voi...cái?
Hai hòn gian dối, đút túi trong.
Quan trên trông  xuống, khó mở lời.
Bôi trơn, mỡ béo thấm vành môi!
Ghé tai quan lớn, quan bà dặn:
- Ngậm miệng nghe ông, mặc mẹ đời!
Khỏi dặn, tôi đâu phải thằng ...ngu.
Thanh tra phát hiện?- dưới đi tù.
Cạn nước, rồng rồng toi mạng trước
Lóc mẹ vượt  "vuông" sống khỏe ru.


11.6a. Buôn Thần, bán Thánh.
Dù xây chín đợt phù đồ,
Không bằng làm phúc cứu cho một người.
Dân đen trong chảo dầu sôi,
Rửa tiền quan lớn dựng ngôi chùa vàng.
Ác tăng kết hợp quan tham,
Đạo, đời móc ngoặc nhịp nhàng kinh doanh.
Dâng sao giải hạn, phóng sanh.
Buôn Thần, bán Thánh vang danh chùa này.


 
11.6. Sâu bầy!
Chỉ một vài con đã chết rồi.
Nguyên bầy, tan nát đất nước thôi!
Nhập tịch Cộng Tầu , nguyên một họ.
" Dẫn độ" An Nam  trúng kế rồi.
Cháy nhà! Bầy chuột chạy lung tung!
Muôn dân mong đợi ở mấy ông ,
Bắt được con nào, chôn con nấy.
Xin đừng khua trống, dùi trống quăng.
Thù trong liên kết với giặc ngoài
Dân đen đang chịu đựng kiếp tai.
Chư vị đem tài ra giữ nước.
Lưu danh thanh sử, kẻo phí hoài!

11.5. Tài không đợi tuổi!
Chí cả trót mang...trong bụng Mẹ.
Tung hoành từ độ tuổi lên hai!
"Giang hồ hiểm ác ta không sợ
Chỉ ngại đường về, cạn sữa thôi!"
Bảo kiếm nắm trong tay,
Bên hông đeo bình sữa
Cường quyền quyết đạp đổ
Bỉm ướt đành xuôi tay !
( ảnh minh hoạ của phạm Tươi mật ong)

11.4. Khó cưỡng mệnh Trời!

( Tặng Nguyễn Khắc Huệ. Bạn nối khố năm xưa)
Cái nghiệp nhà binh, thích vướng vào.
Rủ vào Võ Bi, mày cười tao.
Ỷ giàu, bày đặt chê...cơm lính!
Đôn quân một phát mày lộn nhào?
Rút xăng đốt sách , mày quên rồi?
Tao mò"Cá đỏ" , toát mồ hôi.
Lăn lộn thao trường, do tao chọn;
Mày vào Đồng Đế, hẳn ý Trời?
Tao thích nhà binh chơi công bằng.
Mỗi thằng được phát một Garant,
Một M16, vài băng đạn
Con quan, con lính chẳng khác phần.
"Quai chảo " vừa đeo, mày hẹn tao
Hẹn cùng "Đảo chánh" (hai mươi năm sau )
Tao bị đàn anh, quần nhừ tử
Để lộ thiên cơ, nước mắt trào!
Biệt Động Biên Phòng , Cọp nhe răng!
Tung hoành chỉ được cỡ hơn năm
Tin mày: Mãnh Hổ vừa sa lưới
Thương bạn, đêm đêm nhỏ lệ thầm!
Gian khổ Quân Trường cũng trôi qua
Chiến Trường, tao đã được tung ra
Chỉ được chín ngày, "mai đen" rụng
Nước mất, nhà tan; mắt lệ nhoà!
Tao, mày phúc Tổ đã chở che
Mấy năm đày đoạ, chúng cho về
Tuổi già quấn quýt bên vợ...mập!
Khó cưỡng mệnh Trời, ò ý e?!

11.3. Chọi Trâu !

Lẳng lặng ngồi xem ,chúng...húc nhau !
Gẫy sừng, toạc móng , chẳng vừa đâu.
"Hổ lao" thế hiểm, cùng ung óc.
"Mài sừng cho lắm cũng là...trâu" !
Thói đời, trâu buộc ghét trâu ăn.
Trâu cày ghen ghét lũ trâu đằm.
Thằng ăn không hết, thằng ...khô mõm !
Cuối cùng le lưỡi với nhăn răng?
Chủ trâu lặng lẽ, khẽ thở dài!
- phen này không khéo sẽ tr ắng t ay.
Toi công cát cỏ, công un muỗi,
Nông dân tiếp tục bị Trời...đày?

11.2. Chọn ngành !
"Bằng" nào hơn được cái "Bằng lòng"
Nhìn qua lý lịch biết ...con ông.
Cậu ấm, cô chiêu ngu hơn Vịt!
Vẫn hơn thiên hạ cái bằng lòng???
Con quan, con nhà giàu
Học đâu thì làm đó.
Con dân, con nhà khó
Học đó nhưng làm đâu?
Con quỳ gối, cúi đầu
Mong Thầy cho một quẻ
Quẻ gieo xong bảo khẽ:
Thành thợ, khó thành thầy !
(Từ mấy chục năm nay
Thừa thầy nhưng thiếu thợ)
Học giao Thông vận tải
Xong được " lái" xe ôm
Thủy sản học nuôi tôm
Cuối cùng đi bán...tép!
Học kỹ sư xây dựng
Sau chọn được ... Phụ hồ!
Mẹ gầy, bố ốm o
Trâu, bò đành bán hết.
Cuối cùng thầy phán tiếp:
Con nên học nghề rèn
Búa, sắt cố làm quen
Kiếm tiền nuôi bố, mẹ

11.1. Mua lịch!

Chợ ngoài, bán lịch chả mấy đồng.
Trước toà,quan lớn thích ...chơi ngông!
Ba cuốn ngài mua: hai lăm tỷ. (25 tỷ).
Dân đen nghe nói, lệ lưng tròng.
Án lệ có rồi, em bớt lo !
Mai,  kia anh đối diện trước toà.
Em sẽ bán chui vài...biệt phủ.
Nộp tiền khắc phục, khỏi đôi co.
Còn lại vài năm, anh hứng tù.
Đêm dài, đành biệt chiếc... "chuyên cơ "!
Ở nhà đừng tuyển phi công trẻ
Đóng băng phi đạo, nhớ thăm tù.

 
11. Khổ to rồi!
Cặp to để đựng sách to.
Hai thằng xỏ gậy, khiêng cho bớt...gù !
Bốn bẩy năm thống nhất.
"Cải cách" mãi chưa xong !
Phụ huynh quá đắng lòng,
Chán mấy ông cải cách.
Mấy ông ngồi soạn sách,
Giống hệt gói mì tôm.
Chương trình quá ôm đồm,
Không đâu vào đâu cả.
Giá sách tăng gấp ba.
Mấy ông, rằng thì là :
Chữ to trên giấy đẹp
Có gì nghĩ không ra?
Không cần mua Tiến Sĩ,
Để vốn buôn...ve chai!
Sách mới in năm nay
Cuối năm đem cân ký.
Sáng kiến nhớ làm theo
Mình là con nhà nghèo.
Mai kia  quăng cặp sách
Chúng mình đi...khiêng heo!
Con dân, đành chịu...ngu.
Cố học hết i tờ,
Rồi ở nhà, cuốc đất.
Lớn lên lái...xe lu!
Còn mấy thằng con quan.
Chán học, nghỉ giữa đàng,
Lớn lên mua bằng cấp
Chúng nó lại làm quan!
 
10. Tình Đồng Môn - Vu Van Tap Vu
  
Nhiều người hỏi tôi : Nhìn cảnh Đàn anh "quần nhừ tử" Đàn em trong mùa Tân khoá sinh mà rùng mình. Vậy mà các anh không oán hận Đàn anh, lại đối xử với nhau hơn cả tình ruột thịt. Sao ngộ vậy?

   Tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho các vị nghe  chơi :
     Cổng Trường Võ Bị cong cong,
Người hòng ra khỏi, kẻ mong chui vào.
  Trước khi nộp đơn thi, chúng tôi đã tìm hiểu và suy tính kỹ rồi. Cùng trình độ Tú tài 2, các Quân Trường như Hải quân, CTCT, Học viện Cảnh sát thời gian thụ huấn là 2 năm, tốt nghiệp đeo lon Thiếu uý. Riêng Võ Bị Liên Quân là 4 năm. Có người gọi đùa là VB học dốt nên phải đào tạo lâu hơn, bố ai cãi được! Mệnh danh là lò Luyện thép, sắt cũng phải mềm nên có nhiều ông đã khuyên em ruột của mình đừng vào. Nhưng khuyên bảo thế nào đi nữa, thằng em cũng quyết nộp đơn, chui vào để thực hiện hoài bảo của mình.
 

Chúng tôi tình nguyện, tình yêu binh nghiệp đã khiến chúng tôi chấp nhận tất cả gian nguy, khốn khó! Thời Trung học, trong Chinh Phụ ngâm chúng tôi lạ gì câu" Gieo Thái sơn nhẹ tựa hồng mao". Còn trong truyện Tầu, khi kết nghĩa đệ huynh họ thường thề: sanh không cùng năm, tháng, ngày nhưng xin được chết cùng giờ. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

  Vào Trường, chúng toi không cần thề, chúng toi có 6 chữ: Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm và châm ngôn "Tự Thắng để Chỉ Huy" để trui rèn nhân cách. Được hun đúc, rèn giũa trong 4 năm, tình huynh đệ đồng môn trở nén keo sơn, gắn bó anh em thành một khối. Trên kính, dưới nhường; đùm bọc, che chở cho nhau. Không kiêu căng, tự mãn. Ngoài chiến trường, đàn em vững tin là ông anh không bao giờ thí mình, còn đàn anh cũng vững tin không bao giờ đàn em bỏ chạy khi không có lệnh. Đây cũng chính là sức mạnh tinh thần của các chàng "Cùi"Võ Bị. Không sinh cùng năm, cùng ngày, nhưng có thể chết cùng giờ ,trong một trận đánh?

  Trở lại mùa lột xác. Trong đầu óc non nớt của đàn em lúc đấy, các ông anh là Thần tượng.
 
Chúng tôi kính trọng như một vị Thầy. Có vị đã tuyên bố: Tuổi đời chúng tôi hơn các anh, trình độ hơn các anh. Chỗ tôi đang đứng, trước đây đàn anh đã đứng. Chỗ các anh đang đứng, trước kia tôi đã đứng. Phạt các anh không vì tự ti mặc cảm, hay hận thù cá nhân. Suy cho cùng, các anh chỉ có một tội là cái tội...vào sau. Các anh hãy căm hờn lên mà sống! Lạ chưa, các ông xúi đàn em căm thù các ông? Còn sự thật thì sao!

   Các ông anh rèn giũa chúng toi kỹ lắm: Từ cách đi, đứng, nằm, ngồi; cách ăn, uống, xỉa răng, che ngáp. Cách lau sàn phòng sao cho ống quần không nhăn, cách lau la va bô, cách thông bồn cầu, cách xếp chăn , mùng vuông góc, cách thắt cà vạt, đánh giày, bút nịt.
Trời mùa đông Lanhj giá ,đàn em ngủ như chết vì mệt , mấy ông  đi từng phòng tấn mùng , đắp mền , rờ trán từng thằng em coi có bị sốt không .Tôi dám cam đoan là mấy ông anh  của tôi hơn mấy bà chị đảm đang nhiều lắm.

   Ngoài Thao trường, chúng toi đổ mồ hôi, thì các anh toi đâu ngồi trong bóng mát? Trong Phạn Xá, các ông đã nhường cho đàn em từng quả chuối, từng ổ bánh mì, từng chén cơm. Miệng luôn gầm gừ: Cố lên, vào đây rồi chỉ có cơm Phạn xá thương các anh thôi! Chỉ trong vòng 8 tuần lột xác, đàn em lên ký thì đàn anh lại sụt. Khác nào mấy ông anh đã xẻ thịt của mình cho đàn em? Ngộ một điều là ông nào bị đàn em liệt vào"Hung Thần" thì lại được đàn em thương nhớ nhiều hơn, đúng với câu: Gần thì phiền, xa lại nhớ! Nhiều ông anh rời Trường rồi, đàn em mới vào. Nhưng khi gặp biết "Cùng nòi" cũng cứ thương yêu, đùm bọc. Hình như có sợi dây vô hình nào đó đã cột chặt anh em tôi lại với nhau.

   Là Trường Quân Sự, chúng toi không e ngại bất cứ món nào như Nhảy Dù, Rừng Núi sình lầy, Viễn Thám. Vì sức khoẻ đã được kiểm nghiệm rất kỹ trước khi nhập Trường. Điều chúng tôi ngại nhất là các món Văn hoá. Thiếu điểm văn hoá năm thứ nhất là bị đẩy về Trường Bộ Binh Thủ Đức, làm lại từ đầu, đổi mầu Al pha. Mấy năm kế thiếu điểm thì ở lại học chung với khoá đàn em. Chúng toi thường nói đùa là : Võ Bị cưỡng bách giáo dục bậc Đại học! Phê lắm người ơi !

   Mấy cô thường chê chúng tôi vô cảm, nhát gái! Oan lắm các cô ơi. Chúng tôi cũng là người bằng xương, bằng thịt; cũng đa tình, đa cảm đâu thua các Thi nhân. Nhưng chỉ cần một lá đơn các cô tố cáo; Hội Đồng Danh Dự nhóm họp là chúng tôi "tốt nghiệp non" với lon Trung Sĩ ngay. Ngừa bệnh hon chữa bệnh, tránh trường hợp mềm lòng vì người xưa đã cảnh báo: Nhi nữ trường tình, anh hùng khí đoản. Hay câu: Anh hùng nan quá mỹ nhan quan?

  Đã mấy mươi năm trôi qua, "Phe thua cuộc" chúng tôi nếm đủ mọi đắng cay, chua xót. Nhưng tình Đồng Môn vẫn mãi trường tồn. Vẫn duy trì  tôn ty, trật tự, vẫn kính trên, nhường dưới. Ngọt Bùi xẻ chia, hoạn nạn cưu mang.nhau cho mãn kiếp này.Hãnh diện một điều là thứ chúng toi có không thể mua được bằng uy quyền hay tiền bạc đó là Tình Đồng Môn Võ Bị.
 
 
9.1.Thú đau thương!
Từ lúc ra tù, về mót lúa!
Không đất, không đai cũng đầy bồ.
Cắt ít kẽm gai làm nơm sắt,
Ruộng cạn, tha hồ nơm cá rô.
Cỡ được hơn năm, bỏ lên rừng.
Bao la rừng suối, thỏa lòng mong;
Chỉ mành nửa cuộn, toi bầy én .
Cò ke chục bẫy, bắt gà rừng.
Giấu tận đáy tim, "hờn vong quốc."
Trách thầm: Ác thế hỡi Hoá công !
Cũng may Trường Mẹ khéo truyền nghề!
Mưu sinh thoát hiểm, để phòng nguy.
Thất thế, lên rừng xa bầy...khỉ !
Thú rừng, chim ,cá bắt khó gì.
Không vàng nên không mộng vượt biên.
Trời thương vớ được mụ vợ hiền,
Thương chồng, mắn đẻ con vài đứa:
Bốn thằng thêm ba chị ẵm em.
Đông con, trâu bố phải mài sừng
Trưởng thành lũ nghé húc còng lưng.
Ơn trời cả lũ không bị đói,
Nhìn lũ cháu, con thấy vững lòng.

 
9. Buôn lịch!
Chiếc bánh càng to, bắt càng nhiều.
Phen này nhiều đứa bị úp niêu.
Rủ nhau góp vốn, đi...buôn lịch!
Dân đen ngao ngán, xót xa nhiều.
Bao năm quan lớn đớp phổng diều.
Quan bà giấu, đút được bao nhiêu?
Thuốc giả? - Bốn năm, bằng trộm vịt !
Quan sang, nhờ hút máu dân nghèo?
Có lẽ phải xây thêm nhà tù.
Trước toà  ,quan lớn khóc hu hu!
Lúc chạy chức quyền, quăng tiền tỷ.
Bây giờ trơ mặt, bán mấy...xu?
 











7. Chửi Sơn Tinh - Vũ Văn Táp
 
Tao với mày : - Đánh nhau, giành gái!
Nỗi nhục này, biết lấy gì so.
Tao, mày thích ngực nàng to
Eo thon, mông nở, cặp giò cao cao.
Còn Vua Hùng, thằng nào cũng được
Toàn nhân tài, giữ nước giùm ông.
Vuốt râu, chễm chệ đền rồng
Tao, mày hai đứa chổng mông...phì phò.
Dâng nước ngập, mong cho mày chết
Đôn núi cao, mày quyết so tài
Núi, rừng, voi, cọp, báo, nai
Biển sâu, tao có ngàn loài kình ngư.
Vua thiên vị, tao thua , mày được!
Voi chín ngà, dưới nước tìm đâu?
Ngựa, gà, chín cựa, chín mao
Tâm tao không phục, lẽ nào bỏ qua.
Nhưng so lại, về già mày khổ
Tiền tân trang, mày cố , hụt...hơi!
Nào nâng ngực, nào đắp môi
Lại còn đòi vá sự đời (lá đa)
Mày hoang phí, rừng già cưa hết
Cây không còn, mày " lết" đến nơi.
Chửi mày in ít, tí thôi
Nhìn mày nhăn nhó, tao cười nhăn răng!
 6. Khóc Thầy! Vũ Văn Táp
(Kính viếng hương linh NT Nguyễn Phương Thuỵ k 25 VB)
Mất lúc 15 giờ ngày 29/3/2022 tai Gia Lai

Thầy từ giả bụi trần dương thế!
Trả lại đời dâu bể, đa đoan?
Bặm môi, ngăn giọt lệ tràn.
Khóc Thầy, em mượn ít hàng tiễn đưa.
Công dìu dắt, em chưa đáp trả,
Nợ ân tình, nặng quá non cao.
Ngày nào, con đói, vợ đau...
Giang tay che chở , khác nào tình thâm.
Chị giúp cháu manh quần, tấm áo,
Thầy cưu mang, cơm, gạo cứu nguy.
Giờ Thầy Vĩnh  biệt chia ly,
Ơn Thầy, nhớ mãi khắc ghi ơn dày.
 
5. Nếu được ước! - Vũ Văn Táp A28
 
Ta sẽ ước thời gian quay trở lại...
Xin lùi về quá khứ 50 năm (71 -2021)
Trường Mẹ ơi, bao biến loạn, thăng trầm.
Vẫn ghi đậm những tháng , năm gian khổ!
Năm mươi năm rồi, những niềm thương, nỗi nhớ...
Thỉnh thoảng hiện về trong giấc ngủ bất an.
Nhớ ngày đầu, háo hức trước cổng Nam Quan.
Trước khoá đàn anh k25, ka ki vàng (cán bộ)
Trong sân cỏ, ngỡ trời long, đất lở
Tiếng thét gào,tựa bão tố, phong ba.
- Thác nghe anh! Ma giáo, tiểu xảo, tà tà!
Vào Võ Bị còn cõng "hồn ma dân chính" .
Trước mặt con là tương lai bất định,
Ánh mắt u buồn, liếc vội đỉnh Lâm Viên.
Kỷ luật quân  trường, gian khổ phải làm quen

" Lò Luyện thép" được trui. Rèn, Luyện tập.
Những địa  danh: Thái Phiên, đồi Bắc
Vòng Alpha,Vũ đình trường , phạn xá, đập Huyền Trân.
Đêm đông về, Đà Lạt rét  căm căm!
Vẫn vang vọng giọng hung thần: "căm hờn lên mà sống!"
Những hình phạt lăn bò, nhúng dấm
Đi vịt, thụt dầu, nhảy xổm lắm món...ăn chơi?
Sáng, trưa, chiều có khi cả tối...
Ba lô nặng sau lưng, đau nhói mảng lưng gầy!
Cặp Alpha đang chùi, đỡ trên tay
Nhưng chưa chắc có ngày đeo lên cổ
Con chỉ biết cố lên, cố, cố!
Mong đến ngày dạo phố buổi đầu tiên.
Cảm tạ các ông anh,  dù dữ hay hiền
Đã uốn nắn,dắt dìu đàn em ; trên đoạn đường  binh nghiệp.
 
 

4. Bài dự thi (Nịnh vợ ) !
by Vũ Văn Táp A28 - 2/13/21 
Không Thủ khoa chắc cũng Á khoa!
Cuộc thi nịnh vợ nếu mở ra.
Mặc thiên hạ chọc dân Vợ Bỏ
Ta rõ lòng em, khẽ cười khà.
Bỏ phố lên rừng, ta gặp em
Trăm năm gắn bó, phỉ lời nguyền
Không mối, không mai, không nhẫn cưới
Cùng ta, em gánh vác...oan khiên!
Bao năm chôn kiếm dưới chân đồi!
Áo, cơm nặng gánh, phải chuyện chơi?
Con cái, hai năm thêm một đứa
Gian nan, khốn khó, em vẫn cười.
Bây giờ tóc bạc với răng long!
Hai ta vẫn gắn bó một lòng
Gái trai, con cháu đông nhất xóm
Công em?- anh nghĩ đệ nhất công!
Con khen: Cha mẹ, tình quá tình !
Em cười, chân sạp bỗng rung rinh (quá mập)
- Tao biết bố mày dân Võ Bị
Đẹp trai, tháo vát, lại chung tình.
Em hứa theo ta tới cuối đời
Ta kìm, không để nước mắt rơi
Nhìn em, vẫn thấy lòng rung động
Thầm hứa, thương em hết cuộc đời.

Phân vân.
Thấy ta nịnh vợ, mụ goá...thèm!
Về may áo đẹp diện làm quen.
Mụ biết Thơ ta đầy một bụng,
Hỏi thơ nịnh ả, lấy bao tiền?
Thơ tình chỉ tặng, ai bán buôn?
Thấy em côi cút, dạ cũng thương.
Nhưng sợ em về đăng Face book
Vợ già biết được, đuổi ra đường!
Phân vân, hỏi bác Tuấn Tây Ninh.
Có cách chi hay, chỉ hộ mình,
Bác dặn: chớ ngu mà chết sớm.
Gặp tao, tao cũng phải làm thinh!

THI TÀI NỊNH VỢ - Khac Hue Nguyen
Nịnh vợ bằng thơ được hai ông
Tranh tài với ông Táp Đắc Nông
Có Tuấn Tây Ninh đâu chịu kém
Vợ tớ xem thơ, bực trong lòng
Rằng chẳng có ai giống như ông
Thương vợ chỉ biết dấu trong lòng
Không thể hiện ra ai mà biết
Thua Tuấn Tây Ninh, Táp Đắc Nông !
Nịnh vợ mình đâu chịu kém ai
Chẳng qua ngần ngại, chẳng tranh tài
Gà thường ghét nhau vì tiếng gáy
Bạn bè tranh cạnh cũng không hay
Nhưng vợ đã phán, phải thi hành
Nếu cãi trong nhà sẽ tanh banh
Làm thơ nịnh vợ đâu có khó
Chỉ sợ không thắng nổi đàn anh !
Đọc thơ Lão Táp, thấy hết hồn
Nịnh vợ như lão, bố ai hơn
Bẩm sinh đã có tài nịnh vợ
Thi với Lão, khó hơn vượt Vũ Môn !
Chỉ mong đấu với Tuấn Tây Ninh
Lão này đẳng cấp chỉ trung bình
May ra chiếm hạng nhì cũng đỡ
Để vợ không gây chuyện đao binh !?
------------------------------------
 
3. Ngày xa Trường Mẹ.
Cơm Phạn xá, bữa cuối cùng nuốt nghẹn!
Cổng Nam quan, xin gói ghém tình thương .
Khoác ba lô con cất bước lên đường ,
Sinh, tử, an, nguy xem thường - giao số phận.
Con ra đi nhưng lòng đầy vương  vấn,
Kỷ niệm căng tròn theo dấu ấn thời gian.
Nhớ ngày nào đứng trước cổng Nam quan:
Đối diện " hung thần" K25, vàng, xanh, trắng ,đỏ.
 
Trong hoảng loạn, lăn, bò con vẫn nhớ
Bạn bè con, chất ngập bục Tân khoá sinh.
Tiếng kèn đồng vang vọng trước bình minh,
Nhúng dấm, ấp, lăn, món ăn quen thuộc.
Mẹ chắc biết : "chí còn mong tiến bước ";
Nhưng sức con không kham nổi đoạn đường .
Các anh con đã dìu dắt, yêu thương,
Cay, đắng, ngọt, bùi , bắt đàn em nếm đủ.
"Món nợ Chuối" con trả rồi Mẹ ạ,
Vay ba anh( 25, 26, 27) trả lại đủ ba em(29, 30, 31)
Ngày vào Trường, con được học trước tiên:
"Tự thắng để chỉ huy"- Trui rèn khuya, sớm, tối!
Lang Biang nhọn, tà hai đỉnh núi,
Đập Huyền Trân mặt nước phả sương buồn.
Đường vòng Al pha, sân cỏ thân thương,
Đài tử sỹ, Vũ đình trường uy nghi quá!
Cho con nợ, chén cơm Phạn xá,
Tạ ơn Người đặt "Viên đá đầu tiên".
Vẫy tay chào tạm biệt đàn em,
Con hăm hở lao vào miền gió cát.
12. Ngày này, 47 năm trước! (21/4/75-21/4/22)
11.8. Tiễn Biệt!
11.7. Quỷ kế đa đoan !
11.6. Sâu bầy!
11.5. Tài không đợi tuổi!
11.4. Khó cưỡng mệnh Trời!
11.3. Chọi Trâu !
11.2. Chọn ngành !
11.1. Mua lịch!
11. Khổ to rồi!
10. Tình Đồng Môn
9.1.Thú đau thương!
9. Buôn lịch!   
8. Xưa và nay! Ngao ngán!
7. Chửi Sơn Tinh  
6. Khóc Thầy!
4. Bài dự thi (Nịnh vợ )!
3. Ngày xa Trường Mẹ. 
 
 
 
1b. Thạch sùng hỏi ốc sên.

No comments:

Post a Comment