Nguyễn Văn Thành K28/TĐ15/ND
UNDERCONSTRUCTION
• Người Lính NHẢY DÙ đã để QUÊN cái NÓN SẮT trên đường phố Sài Gòn (30/4/1975) - Nguyễn Văn Thành
• Anh/(qúy vị) ở đâu vào giờ phút cuối - ngày 30/4/1975? Nguyễn Văn Thành Cầu Xin các bậc đàn anh!
... Chúng tôi cần được dắt dìu;
Có Linh Thiêng. Hãy Chỉ Lối Đưa Đường...
... Xin Chứng Giám Lời Cầu Xin của Đàn Em Hậu Thế.
****************************
... Chúng tôi cần được dắt dìu;
Có Linh Thiêng. Hãy Chỉ Lối Đưa Đường...
... Xin Chứng Giám Lời Cầu Xin của Đàn Em Hậu Thế.
****************************
... Quân Lệnh Cuối Cùng của tên Hèn Phản Tướng "Dương Văn Minh" phát ra mồn một trên đài phát thanh Sài Gòn. Thế là Hết !!! Đời binh nghiệp của tôi đã Chấm Dứt từ đây, và cũng là ngày mà dân tộc Việt phải hụp lặn trong Đen Tối không biết cho đến bao giờ....
... Tôi; tôi chỉ còn nhớ; đã một thời, nhịp bước quân hành trên đường vòng Alpha, và lăn lộn dưới giao thông hào của Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.
... Cứ vào mỗi tháng 3 và tháng 4 mỗi năm là tôi có cảm giác không yên. Tim tôi đau nhói, dù rằng áp suất huyết của tôi hiện tại đo được 117/79. Đó là áp suất huyết lý tưởng cho một người khỏe mạnh. Bụng tôi cồn cào. Nhất là năm nay, tháng 3, và 4/2022. Sau khi thưởng thức món ăn thức uống mà vợ tôi lo lắng, tôi vào phòng, và đóng cửa lại. Vợ tôi nhìn tôi mà lòng xót xa:"Thôi đi anh. Lâu rồi mà. Mình cũng được. Không cần tự hành hạ mình nữa đâu." Tôi biết chứ. Có ai lại khờ khạo đến mức tự hành hạ mình đâu. Tôi vẫn còn tráng kiện và tỉnh táo mà. Tôi cứ mãi đi ra, đi vào; thẩn thờ như kẻ mất hồn.
---------------------------
---------------------------
Sau
khi về quê (Qui Nhơn), tôi khăn gói vào tù với 2 bàn tay trắng vào những ngày đầu tháng 5/1975. Tôi cho má
tôi biết rằng:
- "Khi nào con về, thì con về. Nếu con không về,
má đừng chờ đợi. Hãy xem như con đã xong".
Tôi đi NẠP MẠNG cùng
với những dòng nước mắt của mẹ gìa. Trong tù, tôi CỐ gắng
LAO ĐỘNG cho chết, nhưng tôi không chết. Có lẽ sức của lứa tuổi
hai mươi mấy rất sung, nên tôi còn mạng. Cảm ơn Trời Đất, và
hồn thiêng sông núi.
Vào một ngày đẹp trời của mùa hè của năm 1978, tôi bị chúng thả về. Hoang mang, và hoang mang, tôi chẳng biết làm gì. Bấy giờ, tôi thì thầy không ra thầy; và thợ chẳng phải thợ.
1. Một hôm, anh Tấn (Tr/Úy Tấn - giáo chức biệt phái) đã từng gặp tôi tại trại Cải Huấn Qui Nhơn trong những ngày đầu mà chúng tôi đến NỘP MẠNG. Anh đã từng cho tôi nằm NGỦ bên cạnh anh; khi tôi vừa vào trại Cải Huấn.
Và sau khi ra tù, vì thương tôi, anh đã từng yêu cầu tôi DẠY cho đám chủ tịch, và công an tỉnh NGHĨA BÌNH; với lý do là KHỎI ĐI KINH TẾ MỚI. Nhưng rất tiếc, tôi không tiếp nhận lòng tốt của anh.
2. Cũng một hôm, một người thầy giáo mà tôi gọi là Dượng (chồng của 1 bà dì; con của ông chú của má tôi) đến gặp tôi, và cũng cho lời khuyên như trên. Nhưng tôi cũng từ chối.
Thế là chúng ĐÀY tôi lên núi, và bỗng dưng tôi trở thành 1 thành viên "Thanh Niên Xung Phong" của Diệt Cộng.
Lúc ấy tôi chẳng biết ông Trời ở nơi nào? Tôi cứ Trả Nợ bỡi 1 lỗi lầm To Lớn mà tôi đã mắc phải.
1. Một hôm, anh Tấn (Tr/Úy Tấn - giáo chức biệt phái) đã từng gặp tôi tại trại Cải Huấn Qui Nhơn trong những ngày đầu mà chúng tôi đến NỘP MẠNG. Anh đã từng cho tôi nằm NGỦ bên cạnh anh; khi tôi vừa vào trại Cải Huấn.
Và sau khi ra tù, vì thương tôi, anh đã từng yêu cầu tôi DẠY cho đám chủ tịch, và công an tỉnh NGHĨA BÌNH; với lý do là KHỎI ĐI KINH TẾ MỚI. Nhưng rất tiếc, tôi không tiếp nhận lòng tốt của anh.
2. Cũng một hôm, một người thầy giáo mà tôi gọi là Dượng (chồng của 1 bà dì; con của ông chú của má tôi) đến gặp tôi, và cũng cho lời khuyên như trên. Nhưng tôi cũng từ chối.
Thế là chúng ĐÀY tôi lên núi, và bỗng dưng tôi trở thành 1 thành viên "Thanh Niên Xung Phong" của Diệt Cộng.
Lúc ấy tôi chẳng biết ông Trời ở nơi nào? Tôi cứ Trả Nợ bỡi 1 lỗi lầm To Lớn mà tôi đã mắc phải.
Đó là "Không biết Cuối Đầu".
---------------------------
-------------
------------------
Vào 1 buổi chiều, khi ánh sáng mặt trời đang chìm dần trong 1 ngày của năm 1986. Tôi bỏ 8 người trong gia đình gồm:
1. Má tôi;
2. Hai đứa em trai;
3. Hai mẹ con đứa em gái;
4. Vợ chồng tôi và 1 đứa con trai chưa đầy 3 tuổi
2. Hai đứa em trai;
3. Hai mẹ con đứa em gái;
4. Vợ chồng tôi và 1 đứa con trai chưa đầy 3 tuổi
Vào 1 chiếc XUỒNG THẺ mà xứ Rạch Gía dùng để câu Mực, và ĐẨY RA BIỂN trong mùa ĐỘNG tại Vịnh Thái Lan
Hồn Thiêng Sông Núi anh linh đã CỨU chúng tôi!
Hồn Thiêng Sông Núi anh linh đã CỨU chúng tôi!
-------------------
*** Hồn Thiêng Sông Núi Thương Tình ****
Cầu xin các bậc đàn anh!
-----------------
1996
Hãy Nhớ:"Tự Thắng Để Chỉ Huy"
------------------------
Cờ Vàng ba sọc đỏ đã và đang tồn tại trong lòng mọi con dân nước Việt,
kể cả trong lòng của Việt Cộng; kẻ thù của dân tộc Việt Nam. Cờ
Vàng Ba Sọc Đỏ là biểu tượng của nước Việt Nam. Biểu tượng
này đã có từ thời ông cha. Việt Nam Cộng Hòa là nước Việt Nam
sau cùng trước khi bị Cộng Sản quốc tế CƯỚP cho Việt Cộng
vào ngày 30/4/1975. Dù nước Việt Nam bị CƯỚP, nhưng nước Việt
Nam vẫn còn hiện hữu dưới sự cai trị của Việt Cộng. Và lá
cờ Vàng Ba Sọc Đỏ vẫn đại diện cho nước Việt Nam. Một ngày
nào đó, dân Việt sẽ đánh đuổi bọn Việt Cộng bán nước, và
lấy lại phần đất hình chữ S của ông cha.
-------------------
NGƯỜI LÍNH CỘNG HÒA NĂM XƯA - NỢ NƯỚC - TÌNH EM
Là trai thời loạn, chúng tôi đành phải vươn vai gánh vác việc Sơn Hà. Món Nợ này có nhẹ chi đâu. Xương máu, sự sống của chúng tôi nhẹ tợ lông hồng. Trong chúng tôi, có người đã oanh liệt nằm xuống, có người kéo lê thân tàn cho hết kiếp. Thế nhưng, chúng tôi, những người còn sống sót; dù lây lất, dật dờ khắp Năm Châu Bốn Bể; vẫn còn phải Canh Cánh bên lòng một món nợ khác không hề nhẹ. Đó là Nợ Tình (Món Nợ Ân Tình). Còn Cha Mẹ, anh em, và thân nhân thì sao? Sao người đời ít ai nhắc đến? Có còn món Nợ nào nữa không? Xin nhắc luôn một lần để chúng tôi tính toán trước khi thân xác này trở về với Cát Buị. Cảm ơn. (by Người Lính Võ Bị năm xưa - Nguyễn Văn Thành K28/TVBQGVN/TĐ15/ND/LĐ4/QLVNCH)
* Thanh Nguyen
Người
Lính Nhảy Dù trải qua hàng nhiều trận đẫm Máu, máu của họ
rơi, nhưng lệ không hề rơi. Thế mà, những giòng nước mắt uất
nghẹn của họ đành phải lăn ra khỏi khóe mắt; làm mờ đi làn
da sạm nắng của chiến trường khi tôi yêu cầu họ buông súng.
Lòng sụt sùi, vâng lệnh mà tâm hồn tan nát. Lần đầu họ rơi
nước mắt cũng là lần sau cùng của những Thiên Thần Mũ Đỏ.
Màu nước mắt của họ đã biến thành màu máu khi nó chạm vào
mặt đường lộ; tại phía Nam cư xá Thanh Đa. Nơi ấy còn ghi dấu
màu nước mắt như máu. Máu lệ của binh sĩ Nhảy Dù vẫn còn
sót lại đâu đó ở phía Nam cầu Bình Triệu. Ai thấy được, ghi
lại được hình ảnh này, tôi xin thay mặt họ; nói lời Cảm Ơn.
* Lien Hoa Dao * Thanh Nguyen
Tôi học Nữ Trung Học công lập Mỹ Tho.
* Thanh Nguyen
Lien Hoa Dao
; Chào chị, người con gái Mỹ Tho năm xưa. Trong hồi ký của tôi,
có 1 đoạn đời tôi dính líu đến Mỹ Tho khi tôi là 1 người lính
thất trận sau 30/4/1975. Và 1 bà cô hiền lành người Mỹ Tho, và
1 cô nữ sinh xinh đẹp, thục nữ, hiền lương người Mỹ Tho......
-------------
30/4/1975 và Người Lính Trẻ Võ Bị vào Giờ Thứ 25 - Nguyễn Văn Thành K28/TVBQGVN
Chị làm ơn cho tôi hỏi:
---
NHÀ CHÙA ở bên kia đường đối với bến xe Mỹ Tho, dọc theo con
sông, hay con lạch (tôi không biết gọi là sông, hay lạch, hay
rạch, vì tôi người Qui Nhơn)... LÀ TÊN GÌ ???
Cảm ơn chị.
* Lien Hoa Dao
Tôi gọi là sông nhưng gọi đúng là kinh BẢO ĐỊNH ..
Bên xe Mỹ Tho là sau này mới có ..
Còn trước năm 54 nơi đó còn um tùm cây và những bụi tre và nơi đó cũng là một lò gạch cũ…
Có một con đường nhỏ ngoằn ngoèo từ ngoài đường ra tới nơi con kinh Bảo
Định đi ngang qua. Và đó là nơi mà anh ấy từ bên kia “sông“ có người ”ở
“chèo xuồng đưa anh và Ba anh buổi sáng qua con kinh Bảo Định này và
theo con đường đất ngoằn ngoèo ấy để ra đến con đường có tên là Nguyễn
Tri Phương…để anh ấy và Ba anh đi qua đường và vào những tiệm nước ăn
sáng uống cà phê rồi Anh đi học (trường Trung Học Công Lập Nguyễn Đình
Chiều)
Gia đình anh ấy rất giàu .. là điền chủ có rất nhiều ruộng đất vườn tược bên kia sông (kinh)
Thôi gọi là sông đi hen..
Anh
ấy rất đẹp trai con nhà giàu học giỏi nữa…lại là con trai út trong gia
đình (thứ 9 trong gia đình có 8 người con) có vài anh trai và chị gái
.. làm việc cho VNCH mình..
Phía
trên từ đoạn đường bến xe Mỹ Tho đến nhà máy xay lúa Đô Quang nếu đối
diện thì bên tay trái có một NGÔI CHÙA tên là gì tôi quên rồi .. khi nào
tôi nhớ lại tôi sẽ nói ..
Đi
lên một chút nữa thì có một ngôi nhà rất là Giàu cũng là nhà bà con Chú
Bác với anh ấy vì có mấy đứa ở cái nhà ấy là bạn học cùng trường với
tôi có họ TÔN như anh .. như
Tôn Mỹ Trân.
Tôn Mỹ Lê
Tôn Mỹ Lan
Tôn Tinh Phấn. ..
Anh ấy là
Tôn Ngọc Sum ..
* Thanh Nguyen
Lien Hoa Dao ; Cảm ơn chị. Tìm lại kỷ niệm năm xưa không dễ chút nào.
* Lien Hoa Dao
Ngôi chùa có tên là gì gì đó mà có chữ QUANG ở đằng sau
* Thanh Nguyen
Lien Hoa Dao
Cảm ơn chị. Tôi muốn biết tên ngôi chùa vào ngày 30/4/1975, và
đã đổi ra tên gì cho đến hôm nay. Muốn tìm kỷ niệm năm xưa để
xác minh hồi ký của tôi; được viết theo trí nhớ của 47 năm.
Cũng là manh mối để tìm 2 người Ân Nhân 48 năm về trước. 1 bà
cô, và 1 cô nữ sinh xinh đẹp người Mỹ Tho.
Xin
được nói lời CẢM ƠN. Cảm ơn tình người mà 2 vị đã dành cho
tôi, 1 người lính thất trận tìm lối thoát cho cá nhân trong cơn
loạn lạc..
* Lien Hoa Dao
Tôi định phone qua Texas để hỏi chị tôi tên ngôi chùa mà anh hỏi nha ..
Tôi biết được sẽ cho anh biết ngay
* Lien Hoa Dao
Tôi mới hỏi rồi.
Chùa có tên là Phổ Đức..
Được xây cất từ trước 1975 tới bây giờ ..
Vẫn một tên gọi là CHÙA PHỔ ĐỨC..
Chúc anh như ý..
Lien Hoa Dao ... Cảm ơn chị.
Theo trí nhớ của tôi, và theo lời kể của chị, thì
@ Số 1 là bến xe Mỹ Tho (ở bên trái, nằm trên đường lộ xuôi Nam)
@ Đối diện con lộ xuôi Nam, đúng là đường Nguyễn Tri Phương,
@ Tôi đi theo 2 cô cháu người Mỹ Tho không lâu, và đường đi KHÔNG có vẻ quanh co. Tôi đoán ở vào vị trí số 2 (ngôi chùa năm xưa; 30/4/1975; ở đây ???).
@ Chùa PHỔ ĐỨC ? Tôi không nghĩ XA, và quanh co đến mức ấy.
Cảm ơn.
Cảm ơn lòng tốt của chị.
Chúc chị và gia đình Vui, khỏe
* Lien Hoa Dao
Chỉ một đường thẳng từ Bến xe Mỹ Tho (xuôi ra miệt Trung Lương và di thắng len Sài Gòn....tất cả bên tay phải)
1 Bến xe Mỹ Thọ.
2 Cầu Mạch nha.
3
Nhà máy xây lúa thật lớn tên Đỗ Quang..nếu đứng đối diện nhà máy thì
bên tay phải nhà máy lá một hàng rào kẽm gai dọc theo hàng rào là một
đường dẫn vào một khu nhà sát bờ sông Bảo Định mà nhà tôi là ngôi nhà
đầu tiên...và một dãy nhà...nữa...không nhiều lắm..
Nếu đi trở ra ngoài đường thì kể bên nhà máy Xây lúa là..
4 Chùa PHỔ ĐỨC..VÀ CHỈ MỘT ĐƯỜNG THẰNG..
Và
nếu đi ngược trở lại TP Mỹ Tho thì phía bên trái đi khỏi Bến Xe Mỹ Tho
một đoạn ngắn là KHU GIẾNG NƯỚC là nơi Đệ Nhất Phu Nhân của Tổng Thống
Nguyễn Văn Thiệu cư ngụ.
Đi xuống nữa là CÂY XĂNG , rồi Chợ THẠNH TRI..
Và
càng đi thêm nữa là vào TP Mỹ Tho..có trường NỮ TRUNG HỌC MỸ THO mà
năm 1965 đổi tên lại là LÊ NGỌC HÂN và gần đó là trường Nam Trung
học Nguyễn Đình Chiểuv..v...và v..v...
* Thanh Nguyen
Lien Hoa Dao
; như thế là tôi có cơ hội đến vùng đất THIÊN vào cuối đời
binh nghiệp. Đúng là ĐỊA LINH sinh NHÂN KIỆT. Cảm ơn ngôi chùa
đã cho tôi tạm ngủ 1 đêm. Đời tôi cho đến bây giờ, trong số ÂN
NHÂN của tôi lại có 2 người đàn bà con gái miền Nam năm xưa,
gốc người Mỹ Tho.
1.
Một là bà cô vào khoảng 50 tuổi năm 1975. Bây giờ là 48 năm
sau, có lẽ người ÂN NHÂN này của tôi đã ĐI XA rồi, và không kịp
nghe lời cảm ơn của tôi. Đáng tiếc. Cầu mong cô nhận lời Cảm
ơn của tôi, dù Muộn màng. Mong cô yên nghỉ.
2.
Cô nữ sinh xinh đẹp người Mỹ Tho lúc ấy, 1975, vào khoảng 20.
Bây giờ là 48 năm sau, 68 tuổi rồi, đã trở thành 1 người vợ
hiền; và là mẹ hiền của 1 đàn con ngoan. Là bà nội, bà ngoại
của 1 đàn cháu tốt. Không biết bao giờ tôi có thể nói lời
Cảm Ơn. Bèo mây gặp gỡ. Có duyên, nhưng không có phận. Có duyên
không nợ. Không ĐÚNG. Tôi còn NỢ một lời Cảm ơn. Không biết bao
giờ trả nổi???
Chúc chị và gia đình vui, khỏe.
* Lien Hoa Dao
Người như bạn rất hiếm hoi..
* Thanh Nguyen
Lien Hoa Dao
Đúng như thế chị. Tình cảm mà người con gái Mỹ Tho năm xưa
dành cho tôi trong cảnh bèo mây gặp gỡ, là 1 sự hội ngộ Trời
cho. Nhưng tôi, thân trai, còn mang nậng nhiều món nợ cần phải
trả ngay lúc ấy (nợ nước, nợ nhà); nên đành buông xuôi theo con
tạo. Bây giờ vẫn còn canh cánh bên lòng món ân tình của 48 năm
ấy. Chỉ mong cô bé năm xưa, bây giờ tôi gọi là chị, được hạnh
phúc bên con cháu nhiều đời; với tấm lòng thiện sẫn có.
Miễn là đừng gọi tôi là "Anh chàng Sĩ Quan Đà Lạt Chết Tiệt" là tôi vui rồi.
------------
* Thanh Nguyen
Lien Hoa Dao ; Cảm ơn cuộc tình qúy hiếm của thời tao loạn.
* Lien Hoa Dao
Anh ấy đã nợ tôi một cuộc đời.
* Thanh Nguyen
Lien Hoa Dao NỢ thì phải TRẢ. Chạy đâu cho thoát. Nợ tiền, trả tiền. Nợ tình, trả tình. Không trả trước thì phải trả sau.
* Lien Hoa Dao
Chết rồi.
Còn đâu mà trả.
* Thanh Nguyen
Lien Hoa Dao
; con người ta luân lưu trong vũ trụ. Sống là thế nào, và mất
là sao? Còn còn, mất mất. Mất là không còn trên mặt đất này,
nhưng vẫn mãi mãi hiện hữu trong không gian. Chúng ta thường gọi
là vũ trụ. Anh ấy vẫn còn quanh chị, nhưng chị không thấy, không biết đó thôi.
* Lien Hoa Dao
Bởi vậy tôi nhớ luôn luôn không ngừng nghĩ.
Hôm tuần trước có một bài viết tôi nói tôi sẽ quên anh S...không thèm nhớ anh nữa..
Sau đó tôi cảm thấy buồn thật nhiều và cũng nhớ anh ấy thật nhiều, nhiều hơn mọi khi , nhiều hơn từ đó đến giờ nữa..
Tôi
suy nghĩ có lẻ anh không muốn tôi như vậy...nên anh khiến tôi nhớ
thương anh nhiều hơn...nên sau đó tôi đã nói với anh Ấy tôi sẽ nhớ
thương anh mãi mãi cho dù có ai khuyên tôi nên quên anh đi để cuộc Sống
vui vẻ hơn..
Anh thấy tôi kết thúc câu chuyện những Anh chàng KQ chết tiệt..thật nhẹ nhàng không nói nhiều đến chiến tranh..hay CS..
Anh có hụt hẫn không..
Tôi cùng không hài lòng với đoạn kết bài viết..
Anh thấy tôi có cần sửa đổi không ..
* Thanh Nguyen
Lien Hoa Dao
; NO. Tôi thấy không cần đổi gì cả, nhất là đoạn kết. Một
đoạn kết tuyệt vời, nhẹ nhàng; làm cho người đọc hiểu được 1
tình yêu tuyệt vời thời chinh chiến. 1 loại tình yêu tuyệt vời
chỉ có được từ những người con gái miền Nam năm xưa mới có,
và chỉ để dành cho những chiến sĩ oai hùng của QLVNCH.
*** Nhắc đến tôi.
-
Người con gái Mỹ Tho năm xưa gặp tôi trên chuyến xe xuôi Nam, và
cùng tôi tá túc tại ngôi chùa mà đến bây giờ tôi không biết
tên. Người nữ sinh này chấp nhận 1 cách tình nguyện khi bà cô
hứa gả cho tôi trong khi tôi là 1 anh chàng lính thất trận. Tôi
với bộ quần áo rách nát, tiền không có trong túi, mặt mày bơ
phờ... Đây không phải là tình yêu tuyệt vời, thì là cái gì?
Bỡi vì trên vai còn nặng nợ, tôi đành phải từ chối tình yêu
cao cả ấy.
- Cho đến
nhiều năm sau này, tôi gặp người con gái miền Nam khác nữa,
không hiểu sao bà cũng trao cho tôi 1 tình yêu tốt đẹp không kém
năm xưa, dù rằng thân tôi tàn tạ, đói rách lang than khắp nơi.
Và ông Trời thương, chúng tôi cùng nhau xây dựng cho đến hôm nay.
-------------
More:
• Người Lính NHẢY DÙ đã để QUÊN cái NÓN SẮT trên đường phố Sài Gòn (30/4/1975) - Nguyễn Văn Thành
• Anh/(qúy vị) ở đâu vào giờ phút cuối - ngày 30/4/1975? Nguyễn Văn Thành
• Đã đến lúc nói lời CẢM ƠN. It is time to say "THANK YOU!" - Nguyễn Văn Thành K28
No comments:
Post a Comment