Saturday, October 1, 2022

Trận phản phục kích đầu tiên - Bồng Sơn K21/TVBQGVN

Trận phản phục kích đầu tiên - Bồng Sơn K21/TVBQGVN.

* Tái chiếm Triệu Phong Quảng Trị - Mũ xanh Bồng sơn Bùi K21/TVBQGVN/TĐ1/TQLC

Khi giải toả Huế hoàn tất, sau cuộc chiếm đóng cố đô Huế của bọn Việt cộng, kéo dài hơn một tháng năm Mậu Thân 1968, tiểu đoàn 4/TQLC được không vận trở lại SG, về lại hậu cứ tại Vũng Tàu nghỉ dưỡng quân mười ngày rồi tiếp tục lên đường xuống vùng 4 chiến thuật, thời điểm này tôi được chỉ định vào chức vụ ĐĐP/ĐĐ1/TĐ4/TQLC, làm phó cho Tr/úy Cang tức Cam Ranh.

---------------------------------

Trong cuộc hành quân phối hợp với lực lượng Giang Thuyền Tango của USNV(Riverine Force), có nhiệm vụ tuần tiễu, giữ gìn an ninh các kinh rạch chằng chịt của vùng 4/CT, để bảo đảm sự lưu thông bằng đường thủy cho tàu bè của dân chúng và cho các lực lượng quân đội đang làm nhiệm vụ giữ gìn an ninh lãnh thổ.

Vào một buổi sáng vừa mới thức giấc sau giấc ngủ chập chờn, mộng mị, chú đệ tử pha cho một ca cà phê đen thơm phức, đang nhâm nhi với điếu thuốc Ruby Quân Tiếp Vụ thì thấy Cam Ranh (ám danh Đàm thoại của Tr/úy Phạm Cang ĐĐT) cầm bản đồ đi tới, tôi đứng dậy chào và hỏi:
- Có gì không? mà Cam Ranh đến sớm vậy? Cùng một lúc tôi bảo chú đệ tử pha thêm một ly cà phê và mời Cam Ranh ngồi uống cà phê.
- Vừa mới đi họp ở TĐ về, chúng ta tăng phái cho lực lượng Tuần Giang Riverine Force của Hải Quân Hoa Kỳ, tuần tiễu các kinh rạch, họ sẽ đến bốc chúng ta khoảng một giờ sau. Bồng Sơn cho con cái (tức các Trung Đội) chuẩn bị sẵn sàng để zu lu(di chuyển).
Nói xong Cam Ranh bắt tay tôi rồi vội vã ra về, không kịp uống cà phê vừa mới mang lên. Chúng tôi nhanh chóng thi hành lệnh của tiểu đoàn, sẵn sàng lên RAC( Reverine Assault Craft) bất cứ lúc nào. Khoảng nữa giờ sau, 4 chiếc giang thuyền đến, tôi ĐĐP lên 2 chiếc đầu tiên với 2 trung đội tác chiến. ĐĐT đi chiếc thứ 3 với trung đội 4 súng nặng, trung đội 3 chiếc cuối cùng. Chúng tôi di chuyển đội hình hàng dọc trên con rạch mang tên Nước Trong thuộc tỉnh Chương Thiện, khi đến những khu vực nào nghi ngờ, chúng tôi dừng lại, đổ bộ lên bờ, lục soát rồi tiếp tục tiến. Đang di chuyển bỗng nghe tiếng nổ lớn, con tàu chòng chành, giật mạnh,những tiếng nổ chát chúa vang lên, trúng vào thành tàu, khói lửa bao trùm, tung toé vào con tàu. Biết là bị phục kích và tàu đã trúng mìn, trúng đạn B40&41, tôi vội phóng đến vị trí khẩu canon beauford 40mm, chỉ hướng cho trung sĩ xạ thủ của US Navy tác xạ vào hướng địch đang bố trí ẩn núp phục kích, dàn M79 K19 tự động cũng theo sự hướng dẫn của tôi tác xạ mạnh về bờ đối diện để phủ đầu địch nếu có, đồng thời cho khẩu Recoiless 105mm trực xa dọn bãi, chuẩn bị đổ bộ phản phục kích.

Cây cối ngã rạp, bùn đất tung toé. Tôi cho lệnh binh sĩ để balô và các thứ trang bị khác ở lại trên tàu, chỉ mang súng đạn, nón sắt, áo giáp. Tôi cần trang bị gọn, nhẹ cho binh sĩ để có thể dễ dàng xoay xở, có tính cơ động cao hầu dễ di chuyển khi truy kích địch, đồng thời cho lệnh tàu cặp sát bờ và chuyển xạ hoả lực yểm trợ ra xa để tránh tác xạ lầm vào quân bạn. Đồng loạt cả ĐĐ1/TĐ4/TQLC ào ạt phóng nhanh lên bờ, áp lực địch đang đè nặng ở khoảng không gian tàu số 2 của tôi và số 3 cuả Cam Ranh, còn 2 chiếc đi đầu và cuối áp lực tương đối nhẹ hơn. Với ý đồ chia cắt nên địch đánh vào khúc giữa để đầu đuôi không tiếp ứng được cho nhau. Chúng tôi không còn bất cứ một sự lựa chọn nào khác hơn, Cam Ranh và tôi cùng với trung đội 1 và trung đội 4 súng nặng, không hẹn mà cùng áp dụng ngay bài học Phản Phục Kích, có nghĩa là tìm sinh lộ trong tử lộ, xông thẳng vào mục tiêu (khi còn trong thời gian huấn luyện tại quân trường TSQ và ĐL tôi vẫn hoài nghi về chiến thuật này nhưng sau này khi thực sự vào cuộc chiến, phải áp dụng chiến thuật này 2 lần trong cơn thập tử nhất sinh ,tôi mới tin bài học này đúng). Địch quân thực sự hoảng hốt khi bị lực lượng phản kích đánh vào chính diện, những tiếng la, hét xung phong sát, hoà cùng với những tràng XM16, M79 của các TQLC thuộc TĐ Kình Ngư vang động cả vùng chiến trận, phòng tuyến của địch bị vỡ, chúng bung ra như gà vỡ tổ, chạy tứ tán ra hướng đồng trống, mặc dù biết đó là con đường chết vì mấy chiếc gunships đang vòng vòng trên bầu trời, để chờ lệnh tác xạ.(thật tâm mà nói khi phối hợp hành quân chung với quân độ̣ i Mỹ, là một quân đội chuyên về lối đánh mang tính quy ước chính quy, tôi rất phục về cách tiếp vận và hoả lực yểm trợ của họ, rất nhanh
chóng, đầy đủ nhưng rất dễ bị ngộ nhận, bắn lầm vì thiếu sự phối hợp với đơn vị bạn khi yểm trợ, đôi lúc họ quá hấp tấp nên dễ dàng đưa tới lầm lẫn, tác xạ vào lực lượng bạn). Chúng không thể chạy trốn về phía đầu hoặc phía đuôi được vì phải đối đầu với trung đội 2 ở đầu và trung đội 3 ở đuôi của ĐĐ1, chúng đang bị chiêu thức Gậy Ông Đập Lưng Ông của Mộ Dung Phục quật lại,chúng đánh vào khúc giữa để đầu đuôi không tiếp cứu cho nhau được, vì thế hai trung đội 2 và 3 nằm ngoài tuyến phục kích và sẵn sàng đối đầu với chúng nếu chúng chạy về hướng đó, vì thế biết chết mà vẫn phải làm vì chúng cũng như chúng tôi không còn con đường nào khác để lựa chọn. Chúng tôi xung phong hàng ngang với các trung đội, không định mà tôi với Cam Ranh cùng chiếm được đường mương dẫn nước của vườn cau, vườn dừa, khi chúng tôi nhào xuống ẩn núp thì lại gặp 2 chú Vịt Con đang lóng cóng, thần kinh chúng bị tê liệt vì quá sợ hãi, không phản ứng kịp trước sự xuất hiện quá đột ngột của chúng tôi, nhanh như chim Cắt, một tràng M16 của Hạ Sĩ Đồng thuộc tổ Biệt Kích vang lên, 2 tên vịt con ngã bật ra, cứu chúng tôi thoát khỏi lưỡi hái Tử Thần trong gang tấc, tôi nhận thấy bất lợi khi cả ĐĐT và ĐĐP ở chung một vị trí nên BCH của tôi tiến lên sát với đứa con đầu, vì lỡ có mệnh hệ gì thì còn một người để chỉ huy, chứ đơn vị trong lúc giao chiến mà cấp chỉ huy rơi rụng hết thì sẽ vô cùng nguy hiểm cho tinh thần chiến đấu của quân sĩ. Tôi báo cho Cam Ranh điều đó, anh không có quyết định mà chỉ nói .
-Bồng Sơn cẩn thận.

Hiệu thính viên và tổ biệt kích phóng về phía trước theo tôi đến vị trí của Trung Đội 1 ở cuối bìa làng. Nhìn thấy bọn chúng đang chạy như đàn vịt ra hướng đồng trống, chém vè về phía khu làng đối diện, tôi yêu cầu Cam Ranh cho Cobra, gunship lên vùng tác xạ, đồng thời chỉ thị cho Trung Đội Trưởng Tr/Đ 1 lấy tấm panel phủ lên máy truyền tin ANPRC 25, để làm dấu hiệu cho Gunships nhận diện tránh bị tác xạ nhầm lẫn.

Nhưng vì khoảng cách giữa ta và địch quá gần nên Gunships tác xạ một phần trúng vào quân bạn, tôi yêu cầu chuyển xạ ra xa hơn và để chắc ăn tôi lệnh cho Tr/Đ1 lui về sát bìa làng bố trí, kiểm soát laị con cái, mặc dầu bị bắn nhầm nhưng may mắn không bị thiệt hại, chỉ có mấy binh sĩ bị thương khi từ trên tàu phóng xuống truy sát địch, đã được Hải Quân Mỹ tải thương, không có ai bị kilo “chết”.Tôi yêu cầu gunships tiếp tục truy sát cho đến khi hết đạn phải quay về resupply, thì Pháo binh tiếp tục bắn, duy trì hoả lực liên tục trên mục tiêu cho binh sĩ có thời gian nghỉ ngơi ăn uống nhưng thức ăn đã để lại trên RAC Riverine Assaut Crafts. Tôi lệnh cho các Tr/Đội Trưởng cho mỗi Tiểu Đội hai binh sĩ, trở lại tàu lấy thức ăn mang lên.

Khoảng mười phút sau tôi thấy mỗi chú vác 2 thùng C ration khê nệ trên vai đến chỗ tôi để xuống, rồi lại hối hả quay lại tàu tiếp tục mang thức ăn đến cho ĐĐ. Tôi tò mò tự hỏi C ration ở đâu ra mà nhiều dữ vậy, nhưng tôi cứ để cho binh sĩ làm thoải mái đến khi cảm thấy đã đầy đủ, mà có lẽ còn dư nhiều là khác, tôi mới gọi một chú đến hỏi.

Cration đâu ra mà các em mang về nhiều vậy?
- Hải quân Mỹ cho đấy ông Thầy. Họ nói muốn lấy bao nhiêu thì lấy, họ mở kho cho tụi em vào lấy.
- Nhưng em nói như thế nào mà họ cho,
- Em có biết nói tiếng Mỹ gì đâu ông thầy, Em chỉ đưa tay làm dấu hiệu như đang cầm súng bắn và nói “beaucoup VC”, một tay vỗ vào bụng còn tay kia em chỉ vào miệng, thế là họ mở kho rồi phụ với bọn em mang thức ăn ra. -Còn nhiều không? Tôi hỏi lại.
- Còn nhiều lắm ông thầy, Hùng trả lời làm tôi bật cười.
- Vậy các em xuống khiêng lên nữa đi, để cho các trung đôi khác luôn.

Tôi điều động tổ biệt kích phân phối thức ăn đến các trung đội, trong lúc đó thì gunships đang quần thảo với bọn VC chém vè bằng những ổ đại liên 6 nòng và hoả tiễn trang bị ở 2 bên hông, những tiếng nổ, tiếng hú chát chúa đinh tai nhức óc của hỏa tiễn, đại liên rền vang bầu trời, để khỏi trở ngại tôi bảo Hạ Sĩ Đồng dẫn 3 tên VC bị bắt trở lại tàu, giao cho hải quân Mỹ giữ hộ, khi trở lại Đồng mang thêm mấy khẩu súng nhặt được và cho biết còn mấy xác chết không toàn thây đang nằm rải rác. Tôi báo cáo cho Cam Ranh biết và yêu cầu cho người lục soát vì lúc này tôi đang ở tuyến đầu và theo dõi trận địa chém vè của bọn chúng, để dễ dàng điều chỉnh phi cơ và pháo binh tiêu diệt, bỗng nhiên súng nổ vang rền từ phía trung đội 1, trung đội đi đầu. Tôi chộp máy, nghe tiếng báo cáo của Th/Uý Ngọc, Trung đội trưởng báo cáo:
- Trình Cam Ranh và Bồng Sơn, tụi nó nhiều lắm,
- Tôi lên ngay, tôi trả lời.
Thầy trò tôi đứng dậy phóng lên hướng Tr/Đ2 thì Cam Ranh gọi.
- Bồng Sơn tôi nghe,
Tiếng nói Cam Ranh nhẹ nhàng vang lên,
- Bồng Sơn mang theo tiểu đội Đại Liên của Trung Đội 4 tăng cường cho Trung đội 2.
- OK, Cam Ranh gửi nhanh lên, tôi zulu ngay bây giờ.
Tiếng súng càng lúc càng dữ dội, nghe rõ ràng tiếng depart của súng cối 82mm, tôi ước tính như thế thì lực lượng địch phải là cấp Tiểu Đoàn, tôi ra lệnh cho trung đội 2 dừng lại bố trí, tìm chỗ ẩn núp kỹ càng tránh thiệt hại, không được tiến thêm nữa vì sợ hăng máu quá mà rơi vào bẫy phục kích của chúng, chờ tôi lên. Khi đến vị trí, quan sát trận địa rõ ràng, tôi yêu cầu Cam Ranh cho phi cơ quan sát rời vùng và gọi pháo binh tác xạ. Cam Ranh gởi toán tiền sát viên lên cho tôi dễ dàng điều chỉnh, đang dùng ống nhòm quan sát chiến trường thì hiệu thính viên mang máy bò đến đưa combine nói:
Bồng Sơn tiếp chuyện Đại Bàng Phó.
- Tôi nghe Kinh Kha
- Đ. mạ tụi nó đông lắm không Bồng Sơn?
- Trình Kinh Kha, (ám danh đàm thoại của Đại úy TĐP Võ Kỉnh) ước tính phải là cấp Tiểu Đoàn, có súng cối 82mm và DKZ 82mm không giật “recoilless” nữa.Tôi báo cáo.
- Cho con cái bố trí tại chỗ, dùng pháo binh và phi cơ tiêu diệt bọn chúng, tao sẽ dẩn thêm một thằng con nữa lên với mi và Cam Ranh. Tin tức tình báo cho biết nó là Tiểu Đoàn 303, một trong những Tiểu Đoàn chủ lực miền của tụi nó đó.
-Kinh Kha lệnh cho mấy con Gà Cồ(súng 105mm) gáy nhiều vào cho tôi nghe Kinh Kha. Tôi nói.
-Đ. mạ yên chí đi tao cho chơi tối đa.

Từng tràng đạn pháo binh bay vút qua đầu, những tiếng hú rợn người của đạn đạo làm mọi người nằm rạp xuống theo phản xạ tự nhiên. Tôi lưu ý tiền sát viên pháo binh, nhắc nhở các pháo đội là họ đang bắn qua đầu quân bạn, phải thường xuyên kiểm soát yếu tố tác xạ để tránh những lầm lẫn chết người. Tôi yêu cầu pháo binh bắn ba loại đạn, chạm nổ, nổ cao hay còn gọi là nổ chụp và delay cùng một lúc, với cách bắn TOT(time over target) quyết tiêu diệt bọn chúng bằng ưu thế hoả lực Pháo Binh và Không Quân.

- Bồng Sơn đây Cam Ranh, tiếng Cam Ranh trong máy ANPRC/25 vang lên.
- Bồng Sơn nghe Sao Mai, tôi đáp.”
(Sao Mai ám danh đàm thoại của ĐĐT mà TĐ4/TQLC thường dùng.) -Xong 20 tràng pháo binh thì phi cơ của US Navy từ 7th fleet sẽ lên vùng, nhớ điều chỉnh cho chính xác.
- Đáp nhận Cam Ranh 5/5.
Khi pháo binh vừa ngưng tác xạ chỉ khoảng 5 phút sau đã nghe tiếng phi cơ quan sát OV10 lên vùng, bay với độ cao có thể quan sát được mục tiêu nhưng cũng không quá thấp để làm mồi cho phòng không của bọn chúng. Chú hiệu thính viên lật đật đưa handset cho tôi, nói :
- Bồng Sơn tiếp chuyện Song Linh (bút hiệu và cũng là ám danh đàm thoại của nhà văn quân đội Song Linh Nguyễn Văn Nghiêm, trưởng ban 3/TĐ) -Bồng Sơn tôi nghe.
- Cam Ranh cũng đang đụng với tụi nó, Đại Bàng Việt Trì nói Bồng Sơn phải thật cẩn thận khi điều chỉnh phi cơ oanh kích, đừng điều chỉnh gần quá.
- Bồng Sơn đáp nhận.
- Bây giờ OV10 sẽ chơi một trái khói vào mục tiêu Bồng Sơn quan sát và điều chỉnh.
- Nhận rõ 5/5.

Một tiếng hú kéo dài, luồng khói trắng làm thành một đường thẳng đâm đến mục tiêu từ cánh của chiếc phi cơ quan sát OV10, một tiếng nổ như bị tắt nghẽn, cột khói trắng xoá bung ra đánh dấu mục tiêu sẽ oanh kích. Trái khói bị chệch mục tiêu, tôi vội vàng điều chỉnh lại,
-Bắc 200m, Đông 100m.
Trái khói thứ 2 bùng lên, đúng ngay mục tiêu mà tôi yêu cầu.
Tốt lắm rồi Song Linh, chơi tối đa cho tôi.
-OK Bồng Sơn anh chơi ngay.

Khoảng vài phút sau 2 con ma F4 đến nơi, chẳng nói chẳng rằng chúng thi nhau đâm bổ xuống mục tiêu, những quả bom 750 pounds trút xuống tạo nên những tiếng nổ long trời lở đất, từng cột khói lửa bung lên cao, thả hết bom, hai con ma bay về hạm đội. OV10 trở lại bao vùng vài phút sau 2 chiếc khác lên vùng, cày nát mục tiêu mà tôi ước tính là BCH/TĐ.
-Nó chơi đẹp không Bồng Sơn? Tiếng Kinh Kha vang lên trong máy.
-Đẹp lắm Kinh Kha nhưng nếu được chơi Napalm thì tốt hơn.
-Ừ để tao hỏi thằng mũi lõ ”cố vấn Mỹ” coi nó xin được không?

Phi tuần thứ hai đang gầm rú trên bầu trời trong suốt, như giúp thêm cánh cho những con chim sắt thấy rõ hơn những con mồi đang chui nhủi trong những căn hầm ngụy trang bằng đủ mọi thứ, kể cả những căn nhà của dân, nhưng khi bọn chúng đến thì dân phải bỏ đi ra ngoài vì thứ nhất họ biết sẽ có đánh nhau, thứ 2 bọn chúng thâu thuế tiền bạc, thu gom thực phẩm của dân để nuôi quân. Hiệu Thính Viên lại đưa ống liên hợp cho tôi. 

-Bồng Sơn nghe Kinh Kha,
-Rồi, yêu cầu của mi được chấp thuận, hết phi vụ này sẽ tới nó. Làm cho ngon lành rồi tao cho mi với Cam Ranh uống beer. Cam Ranh nó cũng vớt được khá lắm.
-Cảm ơn Kinh Kha trước. 

Đưa ống liên hợp lại cho radioman, tôi dùng ống nhòm quan sát mục tiêu kỹ lưỡng hơn. Thấy, hình như là bọn chúng đang tải thương và củng cố lại hầm hố khi phi cơ tạm rời vùng. Tôi lấy ống liên hợp gọi ngay Song Linh yêu cầu duy trì hỏa lực liên tục trên mục tiêu bằng pháo binh, không cho chúng ngơi nghỉ nhưng Song Linh cho biết 5 phút nữa phi cơ lại lên vùng, sẽ sử dụng napalm, cùng lúc đó tiếng phản lực gầm rú đinh tai nhức óc. Những thảm lửa trùm phủ mục tiêu mà tôi ước tính là BCH/TĐ 303 cơ động Miền của bọn nó, hoàn toàn bị tiêu diệt.


 

No comments:

Post a Comment