Monday, October 24, 2022

Huỳnh Thiện Lộc K24/TVBQGVN/ND (Chu Thụy Nguyên)

 Sinh năm 1947 tại Sài Gòn.
Cuộc đời : Đi học - Đi lính - Đi dạy - Đi tù - Đi dạy tư - Đi Mỹ
Cựu SVSQ Võ Bị K24/Nhảy Dù/Cựu Sinh Viên Quốc Gia Hành Chánh
 

TÌNH YÊU THỜI CHINH CHIẾN - Tuyết Thu (Bồng Sơn Bùi TSQ/K21/TĐ1/TQLC) Part 4,5&6

 



Part 4.

***Giấc ngủ đến với anh thật trọn vẹn vì mọi thao thức, chờ đợi đều được thoả mãn, không vướng bận suy tư nên đầu óc thoải mái, anh ngủ thật ngon đêm đó, một giấc ngủ dài cho đến khi chuông báo thức của chiếc đồng hồ đặt trên bàn reo, anh mới thức, thật là một giấc ngủ ngon chưa từng có từ ngày gia nhập vào l/l TQLC cho đến nay, xin cảm ơn Thượng Đế, cảm ơn em Lê Diệp.

***Cái gì? được giấc ngủ ngon mà phải cảm ơn Lê Diệp hả anh, bộ Lê Diệp quan trọng với anh đến thế sao?


*** Cũng có phần đúng đó em, khi anh biết được Diệp cũng yêu anh, anh an tâm nên có được giấc ngủ thoải mái yên bình không mộng mị

***Thế là anh với Diệp chính thức tỏ tình cho nhau rồi chớ gì, khi gần nhau ngại ngùng không nói được, mãi cho đến lúc chia xa hai người mới dám bộc lộ ha, rồi sao nữa, sao tự nhiên im bặt vậy, kể tiếp đi chớ,

***Em, chú Lượng mang cơm vào rồi kìa, mình ăn cơm, anh cảm thấy đói rồi, mai anh kể tiếp em nhé,

***Em không đói, anh ăn đi.

Tự nhiên mình không muốn gì nữa hết. không đói, không muốn ăn, không muốn nói, không muốn nhìn ông ba gai một tí nào nữa, bực bội trong người, cảm thấy cần một chút fresh air, quay qua chú Lượng mình nói

***Chú lo cho ông ăn cơm , tôi hơi mệt, tôi ra ngoài hít thở một chút rồi trở lại,

Lượng lăng xăng dọn cơm, chạy đến CLB mua chai bia 33 mang về,

***Ăn cơm đi ông Thầy, chị Ba hôm nay nấu canh chua với đầu cá Lóc, chị nói: Đại/Uý lúc nào ra tiệm cũng hỏi món này, nên hôm nay chị nấu đặc biệt cho Thầy ăn,

***Cảm ơn em, cảm ơn chị Ba,

***Có chuyện gì không mà em thấy chị Thu hình như không được vui như mấy hôm trước hả ông Thầy,

***Anh cũng không biết, chị muốn anh kể chuyện chị Diệp và phải kể sự thật không được dấu diếm điều gì, thì anh kể hết cho chị nghe, chị cảm thấy mệt rồi có phần cau có với anh, chị không được vui khi nghe tới đoạn anh và chị Diệp yêu nhau,

***Rắc rối quá hả ông Thầy cũng tại em, hôm đó chị hỏi về bạn gái của ông Thầy, đang ngon trớn em kể chuyện chị Diệp cho chị nghe luôn nên hôm nay mang đến rắc rối cho ông Thầy, em buồn quá.

***Không phải tại em đâu, em không kể thì anh cũng sẽ nói thôi, không có gì phải che dấu,

***Ăn đi ông Thầy kẻo thức ăn bị nguội.


***Em ra nói chị Thu vào lo cho anh ăn uống, em nói với chị ấy là anh muốn như vậy, nếu chị Thu không vào thì anh không ăn cơm.

Lượng lật đật nhưng có vẻ ngại ngùng đứng dậy đến nơi mấy luống hoa, nơi mà Thu đang đứng ngắm trời ngắm đất hay ngắm hoa gì đó,

***Chị Thu ơi,

***Gì chú?, có gì không?

***Đại uý không chịu em lo cho ông ăn, ông muốn chị lo cho ổng,

***Thế trước khi chưa quen tôi, chú không lo cho ông thì ai lo cho ổng, không có tôi là ổng nhịn đói chắc, chú cứ để mặc ông, để cô Diệp lo cho ổng, tôi khỏi lo nữa,

***Sao vậy chị?, có chuyện gì vậy?, Đ/uý với chị Diệp xa nhau từ lâu rồi mà, lần bị thương trước, thấy không ai thăm ông hết, em có hỏi ông, có cần em đón chị Diệp xuống thăm không, Đ/Uý lắc đầu nói:

***Còn gì nữa mà thăm với viếng em, anh chị xa nhau rồi, để cho chị ấy yên, đừng khơi lại vết thương lòng của chị ấy, vết thương mà chính anh đã hơn một lần làm con tim chị ấy rướm máu, chị ấy đã quá đủ đau đớn trong cuộc tình chia xa này rồi em. quá đủ rồi

***Chị Thu ơi, chị thương Đại uý, đừng làm cho ông khổ tội nghiệp chị ạ, em hằng ngày ở cận ông, em hiểu Đại uý nhiều lắm, khi hành quân, mấy ông bạn của Đại uý có cô này cô nọ đến thăm nhưng với Đại uý thì em không thấy ai cả, sau khi ông với chị Diệp xa nhau, hình như ông không còn tâm trí để vướng bận vào chuyện yêu đương cho đến khi gặp chị lần đầu tiên tại bệnh viện này, ra đáo nhận hành quân khi vết thương còn sưng mủ, y tá phải săn sóc thay băng hằng ngày cho ổng, một hôm em mang tô mì gói nấu với nắm rau tàu bay cho Đ/Uý ăn(không còn thứ gì để ăn vì tiếp tế bị chậm trễ), ông mới kể cho em về chị, ông nói chỉ có chị mới thay được hình ảnh của chị Diệp trong tim ông mà thôi, từ đó em mới biết là Đ/Uý quen chị và đã yêu chị từ buổi gặp gỡ ban đầu, ông nói chỉ gặp chị một lần đó thôi, chưa gặp lần thứ hai nhưng không hiểu sao ông nhớ chị nhiều, ông biết chị rõ ràng là nhờ ông quen với chị Ba, bà chủ quán thịt rừng Phương Điền, chị rất giống chị Ba, nên khi chị Ba mở lời giới thiệu chị với Đ/Uý trước đó, dù rằng chưa có thời gian để làm quen với chị vì Tiểu Đoàn hành quân liên tục, cho đến khi Đ/ uý bị thương, tải về bệnh viện LHS tình cờ chị đi ủy lạo TBB, nhìn chị giống chị Ba, trực giác Đ/uý cho biết có lẽ chị là cô Thu em bà chủ quán, Đ/uý muốn chắc chắn điều mình nghĩ là đúng nên đã năn nỉ chị cho ổng xin địa chỉ và tên họ, đối chiếu lại ông nói:

***Lượng ạ, anh chắc chắn cô Thu mà anh quen trong dịp nữ sinh trường Lê Văn Duyệt uỷ lạo TBB là cô Thu, mà bà chủ quán Phương Điền muốn giới thiệu cho anh là cô Thu này, là em của chị Ba, chủ quán đó,

***Sao được?, sao trùng hợp quá vậy Đ/Uý,

***Em có tin vào duyên số không?

***Ít lắm ông Thầy,

***Anh là người Công giáo, anh không tin vào duyên số hay duyên kiếp gì cả nhưng lần này anh có vẻ tin tin, tại sao lại trùng hợp như vậy?

Hai thầy trò đang tâm sự thì tiếng depart của pháo 130mm, hỏa tiễn 122mm, 107mm của Việt cộng ào ào kéo tới, réo ngang qua đầu, nghe lạnh xương sống luôn chị ạ, em quýnh quáng nhưng nhìn lại ông Thầy thì thấy ông vẫn tỉnh bơ, chỉ phản xạ hơi cúi đầu một tí thôi, cảm thấy hơi mắc cỡ trước mặt ông Thầy, em hỏi

***Nó pháo nhưng sao ông Thầy vẫn tỉnh bơ như vậy, ông thầy không sợ sao?, liếc em, ông giải thích:

***Sợ cũng đâu giúp gì đâu em, khi nào chết biết liền mà Lượng, ông cười, em hơi mắc cỡ nhưng phải thầm phục tính can trường, bình tĩnh của cấp chỉ huy mình, bấy lâu nay em đã nghe nhiều người thán phục ông nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy, ông tiếp, anh nói cho chú kinh nghiệm này, nhớ lấy, khi em nghe tiếng đạn pháo rít qua đầu là em biết em còn sống, vì sao như thế?, nghịch lý quá phải không chú, nếu em nghe được tiếng rít của đạn, điều này có nghĩa là viên đạn đã bay qua khỏi đầu em rồi, nó sẽ nổ ở vị trí xa hơn, không trúng được em, chỉ sợ khi em nghe tiếng depart , mà không nghe réo qua đầu, là nó có thể trúng vào vị trí của mình hay tầm đạn ngắn hơn không trúng vào chỗ của ta, hiểu chưa chú, thêm nữa, một yếu tố không kém phần quan trọng vì đó là nghệ thuật lãnh đạo chỉ huy, cấp chỉ huy phải biểu lộ cho thuộc cấp thấy sự bình tĩnh, lòng can đảm, nhất là trong những trường hợp thậm cấp chí nguy , anh là người thì anh cũng phải biết sợ chứ chú nhưng nếu chú thấy anh quá sợ hãi thì càng làm cho em sợ hãi thêm mà thôi, nhìn anh bình tĩnh thì em tin tưởng và ít sợ hơn, đúng không?


***Cảm ơn ông Thầy đã chỉ bảo, từ trước tới giờ có ai chỉ dẫn em đâu mà biết,

mà thôi chị Thu ạ, em không nói nữa đâu mình vào ăn cơm với Đ/uý đi, chị đừng giận ổng nữa,nếu chị không muốn nghe chuyện chị Diệp thì em sẽ nói Đ/uý đừng kể nữa nha chị, chứ chị muốn nghe mà lại ưa giận thì tội nghiệp Đ/Uý của em,

***Không, không nghe chú, tôi muốn nghe mà nhưng không hiểu sao nhiều lúc tôi thấy tức tức làm sao ấy,

***Cũng tại em mau miệng nói cho chị biết chuyện chị Diệp chứ hôm đó mà em không nói thì làm sao chị biết để hôm nay ông Thầy em phải khổ, âu cũng là lỗi tại em, thôi em năn nỉ chị đó, đừng giận ông Thầy em nữa nha chị,

***Mình vào ăn cơm đi chú, không có gì đâu, chú đừng lo, tôi không làm ông Thầy chú buồn nữa đâu.

***Cảm ơn chị.

Hai chị em trở lại chỗ ông ba gai với chiếc xe lăn đang chờ, thấy tôi với chú Lượng vào,

***Hai người làm gì mà lâu vậy, thức ăn nguội lạnh rồi, Lượng đem xuống nhà bếp hâm lại đi em,

***Em đi, phụ với chú, anh chờ ở đây nghen, anh uống bia 33 không?, em mua nhé,

***Mua cho anh 1 chai, hỏi Lượng, em nó uống thì mua cho nó luôn

***Dạ

Vừa đi vừa cười thầm vừa nghĩ, thầy trò họ thương nhau dữ luôn, sau vụ này không biết mình có khai thác được điều gì của ông từ chú Lượng này nữa không đây, hay chú như chim bị tên nên thấy cây cung là sợ, mình dở quá, không kìm chế được lòng ghen tức với tình yêu của ông và Diệp, để lộ ra những ích kỷ nhỏ nhen, điều này chú ấy đã nhìn thấy nên mới hù mình là nói ổng đừng kể cho mình nghe nữa. thầm nghĩ :chú Lượng này, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chù hù tôi thì tôi hù lại ông chứ tôi đâu dễ thua thầy trò chú vậy được hả chú. Bữa cơm chiều khá ngon miệng, chị Ba nấu thật vừa miệng, ông bagai một mình ăn hết tô canh thơm nấu đầu cá lóc, mình với chú Lượng thấy ông ăn ngon quá nên nhịn miệng ăn món khác, mình gọt apple cho ông ăn tráng miệng, chú Lượng với mình ăn cam, xong xuôi ông nói:

***Lượng, em mang vật dụng về, đúng 10pm vào đón chị Thu về nhà chị Ba, mình ú ớ, sao ông không hỏi mình muốn về mấy giờ mà tự ông quyết định giờ về của mình, không thèm hỏi mình một tiếng như những lần trước, đúng là độc tài, quân phiệt, hơi tức nhưng mà vui, vì cảm giác mình bị lệ thuộc, hoa đã có chủ nên phải nghe theo ông chủ mà thôi, cảm giác thấy ấm cúng và hạnh phúc, từ nay mình không còn tự mình dung dăng dung dẻ được nữa rồi, làm gì cũng phải nghĩ đến người boss của mình, cảm thấy vui hơn là khó chịu.

Một tuần đã trôi qua, ông ba gai đang tập đi để cho vết thương quen dần, mình trở lại trường học, đám bạn và cô giáo bu lấy mình như ong hút mật, hàng chục câu hỏi vang lên, làm sao mình trả lời cho kịp, để chắc chắn giành được độc quyền hỏi, cô giáo gọi mình ra hành lang rồi nói:

***Em nói cho cô nghe, chuyện gì đã xảy ra cho em, vui hay buồn mà sao nghỉ học cả tuần vậy,

***Thưa cô, vui có buồn có cô ạ.

***Là nghĩa gì em, cô chẳng hiểu em muốn nói gì,

***Cô còn nhớ cách đây khoảng 4 tháng, cô dẫn chúng em đi uỷ lạo TBB tại bệnh viện LHS, gần trại Sóng Thần, Thủ Đức không?,

***Nhớ chứ em, sao nữa?

***Cô còn nhớ cái ông nói “cô giáo mà lệ rơi thì học trò sao không rơi lệ được"” sau khi nghe ông ấy kể chuyện không?

***Ờ, ờ cô nhớ ra rồi, sao em?

***Ông lại bị thương, đang nằm điều trị tại bệnh viện, ông muốn em xuống thăm ổng,

***Em quen ổng hả, lúc nào vậy?

***Dạ lúc trường mình đi uỷ lạo đó cô,

***Em đã quen từ ngày đó rồi sao,

***Dạ quen sơ sơ thôi cô ạ nhưng ông lại quen với bà chị của em nên ông nhờ bà chị em xin phép ba má em cho em xuống thăm ổng vì lần này ổng bị nặng hơn lần trước, nên em phải xin nghỉ học tuần lễ để săn sóc ông vì ông không có ai đến thăm và lo cho ổng, ông bị thương không tự mình xoay trở được nên em thương, em lo cho ổng đó cô.

***Chiếc xe jeep hôm đến đón em là của ổng phải không?

***Dạ của quân đội cấp cho ổng,

***Ổng là sĩ quan đúng không?,

***Sao cô biết?

***Quân đội cấp xe cho những sĩ quan có chức vụ, chồng cô cũng thế nên cô biết, ông cấp bậc gì?

***Dạ em nghe mấy chú nói cấp Đại uý, thôi được, gặp ông cho cô gởi lời thăm hỏi, chúc ông mau bình phục.

***Em thay mặt ổng cảm ơn cô,

Quay về lại lớp, bao nhiêu cặp mắt nhìn mình trân trối, miệng thì muốn hỏi nhưng đang giờ học nên mấy cái loa đành lặng câm. Khi tiếng chuông vừa reo báo giờ nghỉ, các bà trẻ bu tới mình ngay lập tức, gần 30 chục cái miệng vang lên những câu hỏi làm mình tối tăm mặt mũi,

***Chuyện gì xảy ra với bồ vậy?

***Xe jeep của ai đón bà,

***Sao nghỉ học cả tuần lận

***Nói đi chớ bà, sao bí mật vậy?,

***Mấy “bà" à, hỏi thì cũng phải để cho người ta có thì giờ trả lời chứ liên tục như vậy làm sao mà trả lời, bây giờ muốn nghe thì phải im lặng, còn làm ồn là ta câm luôn ráng mà chịu nha,

Giọng nói vang lên như mệnh lệnh:

***Im đi mấy “má"ạ, muốn nghe thì im lặng, chứ còn oang oang thì làm sao Thu nó trả lời

Một giọng nói khác,

***Im lặng đi mấy má, im đi, im rồi đó Thu, kể đi đừng làm eo làm xách nữa bà

***Các bồ có nhớ lần đi thăm và uỷ lạo TBB tại bệnh viện LHS của TQLC không?

***Nhớ chứ, nhớ, nhớ rồi sao nữa, có còn nhớ cái ông bị mình chỉ định ông hát mà ông không hát được nên phải kể chuyện đó, nhớ chưa?

***A à, cái ông mà nói “cô giáo còn rơi lệ thì học trò sao lệ không rơi" chứ gì,

***Chính xác, không sai một chút nào hết, sao mấy “bà' nhớ dai thế nhỉ, ông ấy lại bị thương, nên ông yêu cầu mình xuống thăm ổng,

***Ủa sao kỳ vậy?, sao mi lại xuống thăm là như thế nào?

***Lạc hậu quá mấy “má" ơi, đi thăm, đi săn sóc người “yêu" bị thương là chuyện thường tình, là nhiệm vụ của những người yêu nhau chứ đâu có gì là lạ đâu mấy ‘má",

***Ủa mi yêu rồi hả?, mà ổng có yêu lại mi không?

***Vô duyên, ổng không yêu lại thì làm sao đi thăm, đi săn sóc ổng được, lạc hậu quá mấy “má” ơi, cố gắng tiến bộ mà có “bồ" đi, thế nào cũng có ngày đi thăm, không ai dành phần đâu,

Chuông lại reo, mọi người trở về chỗ ngồi, cô giáo tiếp tục giảng bài nhưng hình như bài giảng đó không được mấy “bà trẻ" lưu tâm lắm, những cái nhìn, cái liếc mắt về phía mình nhiều hơn, mấy bà trẻ hình như chưa thỏa mãn với những gì mình trả lời nên cứ thỉnh thoảng liếc về mình như theo dõi, phần mình ngồi thì có ngồi nhưng học thì không biết có học được không đây, cứ mong chuông reo để về xem như thế nào, mình đã nói với ổng rồi, sau giờ học mình sẽ xuống thăm, ở lại với ổng đến khoảng 8pm rồi chú Lượng đưa về nhà để sáng mai đi học, chiều lại đón mình xuống ăn cơm với ổng, cơm nước thì chị Ba lo, đang tính toán thì chuông reo tan học, mừng quá mình vội ôm cặp chạy ra ngay, như thế mà vẫn còn chậm hơn một số “bà trẻ" đã ra trước mình đang đứng hành lang chờ mình ra. Chú Lượng đang đứng bên cạnh chiếc xe jeep đợi , mình thong thả đi về hướng xe đậu, thế là các bà trẻ ùa theo,

***Bộ giờ mi đi thăm nữa hả Thu, nhao nhao các miệng hỏi

***Ừ bây giờ ta phải đi thăm người yêu của ta đây, có ai muốn đi theo không?,

***Một giọng vang lên,

***Có ta đây, ta muốn đi thăm người yêu của mi nhưng mi có ghen không?

***Đừng có mơ, ta hỏi chơi thôi, bộ ngu hay sao mà cho nhà ngươi đi theo, vừa nói vừa xoay qua chú Lượng, mình đi được chưa chú,?

***Dạ mình đi chị, mời chị lên xe,

***Cảm ơn chú, bye bye see you tomorrow các “má", mình bước lên xe

Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào mình, chú Lượng và chiếc xe, xe nổ máy nhưng Mộng Hải, (con bạn thân và là người ngồi kế bên mình trong lớp học) dang tay cản đầu xe,

***Không cho đi khơi khơi vậy được, đâu cứ đưa xe đến đón nữ sinh LVD rồi là đi mà không có lý do rõ ràng,

***Cháu muốn biết điều gì nào?, hỏi đi chú sẽ thay mặt ông Thầy chú trả lời hoặc cháu sẽ đợi ngày mai ổng lên đón chị Thu rồi sẽ hỏi có được không? chú Lượng lên tiếng:

***Nhao nhao lên như đàn ong vỡ tổ, miệng các bà trẻ vang lên, thế hả ngày mai “chàng” của mùa Thu lá bay lên nha, chúng ta chuẩn bị đón tiếp nghe mấy má, OK, Mộng Hải cho họ đi đi.

Liếc mình với ánh mắt dịu dàng nhưng có đuôi, Hải tránh khỏi đầu xe cho chú Lượng chạy, mình vẫy tay chào mấy “má” miệng cười tươi như hoa Mười giờ, xe trực chỉ cầu Bình Lợi đến căn cứ Sóng Thần, căn cứ to lớn nhất của đơn vị 4 chữ TQLC

***Chú Lượng nè, chú nói ngày mai ổng lên đón tui hả?, ổng đủ khoẻ và đi được chưa chú?, nè chú Lượng, vắng tôi một ngày, chú thấy ổng ra sao chú?

***Đại uý vẫn bình thường chị,

***Dĩ nhiên là Đại uý của chú bình thường nhưng tôi muốn nói về….

***À, em hiểu rồi, ý của chị là Đại uý có nhớ chị không chứ gì!!!,-có chị, mà rất nhớ nữa là đằng khác!!!, Đại uý cứ nhắc em phải đón chị đúng giờ, đừng để chị phải đợi, em nói là em sẽ đón chị đúng giờ nhưng nếu kẹt xe mà đón chị trễ thì không phải lỗi em đâu, Đại uý nhắc em là nếu sợ kẹt xe thì nên đi sớm, đến trường chờ cũng được chứ đừng để chị phải đợi, chị giận cả hai Thầy trò mình đó nghen. Nên chắc ăn, em đến sớm hơn nửa giờ, ngồi uống cafe chờ chị tan trường là có em ngay.

***À chú Lượng nè, chú có bồ chưa chú?

***Dạ có rồi nhưng ở xa lắm chị, tận ngoài Nha Trang luôn, em ít có dịp về thăm lắm vì xa và thiếu tiền, kỳ nghỉ dưỡng quân trước Đại uý có cho em đi phép với Triệu, bạn cùng quê với em, nó ở Trung Đội, hai thằng chưa lãnh lương, không tiền nên Đại uý có viết giấy lên ông Chuẩn uý R...,ban quân lương, yêu cầu cho tụi em được lãnh lương trước nhưng ban quân lương họ không chịu, họ đòi Đại uý cam kết sẽ trả lại cho họ đầy đủ thì họ mới cho mượn, đại uý phải làm giấy cam kết nên mỗi đứa được lãnh $25,000, thêm nữa quyền hạn của Đại uý chỉ được ký cho tụi em 4 ngày phép mà thôi, còn 7 ngày trở lên là TĐT(Tiểu Đoàn Trưởng), tụi em xin thêm nên Đại uý ký cho tụi em mỗi thằng 2 giấy phép, mỗi giấy phép 4 ngày tụi em được 8 ngày về thăm nhà đã luôn, Đại uý dặn, cẩn thận nếu Quân cảnh hỏi thì phải trình giấy phép cho đúng ngày chứ trình lộn là Đại uý sẽ bị phạt., con bồ em mừng lắm, nó khen oai và đẹp trai hẳn lên , sau 8 ngày phép em cảm thấy thoải mái nhiều lắm chị.

***Đại uý của chú tốt quá.

Đến rồi, chị vào một mình đi, em về chị Ba mang cơm vào cho Chị và Đại uý.

Mình thành thạo mọi công việc và đường đi, nước bước trong bệnh viện như là nhà của mình, mấy chú y tá cũng nhẵn mặt mình luôn, gặp mình họ chào hỏi vui vẻ, không quên ghẹo mình: chị vào nhanh lên, Đại Uý mong chị, nhớ chị lắm..Thấy mình ông ba gai gượng ngồi dậy, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên, mình nhanh chân chạy đến giúp ông,

***Em khoẻ không Thu?, em Lượng đón em đúng giờ chứ?

***Dạ em cảm ơn anh, em khỏe, anh đã đi được chưa mà định ngày mai đi đón em,

***Còn hơi đau một chút nhưng anh có thể đi được với nạng gỗ, ngày mai anh sẽ đi đón em, anh muốn nhìn ngôi trường và bạn bè của em, có được không em?,

***Quá được đi chớ anh, nếu không muốn nói em hãnh diện là đàng khác vì người yêu em là lính chiến nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý vì các “bà trẻ" đang chờ anh đó, anh liệu có vượt qua được những trêu ghẹo của đám “nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò" này không đó nghen, tụi nó rất lì lợm khi ở trong đám đông, còn riêng ra từng đứa thì nhát như con thỏ đế,

***Ghê vậy hả em?, em có biết “bà trẻ nào là đầu têu không?

***Đầu têu là gì anh?

***Là cầm đầu, là leader đó.

***À bà trẻ Mộng Hải đó anh,

***Là cô nào? anh đâu biết.

***Anh nhớ, hôm gặp anh lần đầu tiên khi em đang uỷ lạo không?, cô bé mà đi cặp đôi với em đó, nó ngồi bên cạnh em trong lớp, nó cũng là “bà trẻ" mà giang tay chặn xe không cho xe chạy, đến khi chú Lượng phải lên tiếng là ngày mai anh sẽ lên đón em thì nó mới chịu cho xe chạy đó, nó còn nói đâu có đón nữ sinh Lê Văn Duyệt khơi khơi vậy được, không hiểu nó muốn gì đây hả anh?,

***Em khỏi lo, để anh đối phó với các bà trẻ đó cho, “nhất quỷ nhì ma thứ 3 nữ sinh LVD", tin anh đi,

***Tin thì tin anh đối phó với Việt cộng chứ với các nàng “yểu điệu thục nữ LVD" không dễ đâu nghe anh, tụi nó “chì" lắm đó,

***Được rồi, được rồi, em yên tâm đi, anh sẽ áp dụng sách lược của Việt cộng"chia để trị" là xong ngay,

***Là sao hả anh?

***Nôm na mà nói là xé lẽ họ ra, mình sẽ đối diện và đối thoại từng người một, họ chỉ “chì" khi lẫn lộn trong đám xuân xanh ấy mà thôi, chứ tách rời họ ra một hoặc hai mình, anh tin chắc họ không đủ "lì lợm" để cù nhầy cù cưa với mình đâu em nhưng kế hoạch này là do em chủ động,

***Là như thế này, anh còn được nghỉ dưỡng thương 10 hoặc 15 ngày nữa, điều này có nghĩa là anh còn được đón em khi tan trường về trong thời gian đó, trước khi đáo nhận đơn vị để tiếp tục hành quân.

***Như thế là chỉ còn không quá 15 ngày gần nhau nữa thôi à?, sao nhanh thế anh?, mình hoảng hốt nói lắp bắp,

***Bộ tư lệnh réo gọi rồi đó em, anh chỉ được dưỡng thương 10 ngày thôi, bác sĩ điều trị phê như vậy nhưng anh có yêu cầu thêm 5 ngày nữa vì lý do mới có người yêu, cần ổn định tình yêu trước khi ra trận nên ông bác sĩ đã chấp thuận yêu cầu của anh,

Đong đầy nước mắt, ngước nhìn chàng trong ngấn lệ:

***Anh ơi gì mà lẹ dữ vậy, mới được gần nhau mấy ngày mà bây giờ lại sắp chia xa, lính gì mà khổ quá vậy Chúa ơi, ngày mai em sẽ xin ba mẹ xuống ờ nhà chị Ba để được gần anh, khi nào anh ra Quảng Trị thì em về đi học lại,

***Không được đâu em, ba mẹ không đồng ý đâu và trường em cũng vậy, họ không cho nghỉ mà không có lý do chính đáng,

Bực mình nên hơi xẵng giọng với ông,

***Ba mẹ không cho, em cũng xuống ở với chị Ba, còn thế nào là chính đáng với không chính đáng, em lo lắng chăm sóc cho người yêu em và em yêu là sai sao?, nhà trường không cho em cũng nghỉ, nếu họ đuổi thì em chuyển qua trường tư hay nghỉ luôn cũng được, em không cần, cái thực sự em cần là yêu thương từ anh và được chăm sóc anh khi mình còn được những phút giây gần nhau hiếm hoi này, từ ngày yêu anh con tim em rướm máu, bao đêm dài thổn thức muốn được ôm trọn anh trong vòng tay, thỏ thẻ bên tai anh 3 tiếng Em yêu Anh, để em trao trọn vẹn nụ hôn đầu đời của người trinh nữ cho anh, anh biết không?, không một phút giây nào hình ảnh của anh phai mờ trong em, lúc chúng ta gần nhau, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc, em thấy đời hoàn toàn bằng màu Hồng nhưng sau những phút giây ngắn ngủi ấy là chia xa, là hụt hẫng, em chơi vơi trong nỗi cô đơn tột cùng của niềm thương nhớ, những vần thơ, lời nhạc mà trước đây em thường cho là “sến" như :làm người yêu lính chiến, mấy ai được gần nhau hay anh về với em rồi mai lại đi vân. .vân..là không thật, là cường điệu là bi thảm hoá cho cuộc đời thêm hương vị thế thôi nhưng bây giờ với em thì nó quá thật, thật như chưa bao giờ thật đến thế anh ơi, lời ca tiếng nhạc của Nhật Trường, Chế Linh, Duy Khánh, Giang Tử một thời em hoài nghi và đôi lúc diễu cợt nhưng em đã sai, sai rất nhiều khi đối diện thật sự với lý lẽ con tim, em đau đớn buồn tủi khi nghĩ đến mình sẽ xa nhau, sao lại thế anh? không em mà cũng không phải anh, không ai giữa hai ta muốn điều đó xảy ra hay vì tại nỗi niềm khổ đau của Đất nước, em thích nhất và buồn nhất với tác phẩm Chinh Phụ Ngâm, hình ảnh người chinh phu trên lưng chiến mã đưa tay vẫy chào chinh phụ, tay bế con thơ tiễn chồng ra sa trường chinh chiến, em đau và buồn quá anh ơi!!! gục đầu vào vai chàng tôi nức nở,




***Điều mà anh sợ nhất đã, đang xảy ra với anh đây, anh sợ nhất là nước mắt làm hoen mi em, đừng khóc, đừng buồn nha em, anh đi vì Đất Nước mình khổ đau, em cố gắng hy sinh niềm nhung nhớ và gượng vui cho anh đủ nghị lực và can đảm lên đường. Thời gian ngắn ngủi chúng ta được gần nhau, hãy cho nhau niềm yêu thương trọn vẹn em nhé, Thôi đừng khóc nữa ngày mai anh sẽ lên đón em và đối diện với các bà trẻ của em.


Thời gian gần nhau sao trôi qua quá nhanh ngược lại với chờ đợi thì dài đăng đẳng thấm thoát đã đến ngày ông ba gai phải lên đường, ổng dự trù là sẽ có cuộc hội ngộ với các bà trẻ bạn của mình vào lúc tan trường một ngày trước khi ra Quảng Trị, ông ba gai có ý định sẽ mời các “má" đi uống sinh tố hay ăn thạch chè tại quán gần trường như một buổi ra mắt để xin làm rể của trường LVD, hối lộ cho mấy cái họng đang sẵn sàng đưa ra điều kiện ăn uống không nương tay nhưng ý trời làm mình khóc cạn nước mắt, đau đớn đến tột cùng, thấm thía với nỗi đau ly biệt mà trong đời mình chưa bao giờ nếm qua, 12 giờ khuya hôm đó, chàng với hai chú cận vệ súng ống đầy người, cùng chú Lượng tài xế đến nhà mình khi cả nhà đã sửa soạn đi ngủ, chiếc xe jeep ngừng trước cửa nhà, chuông reo lên, anh Bảy lật đật chạy ra mở cửa, gặp chàng, anh Bảy hết sức ngạc nhiên hỏi

***Đại uý kiếm ai?, Thu phải không?, sao khuya quá rồi mà Đ/Uý vẫn đến,

***Chào anh Bảy, tôi cần gặp Thu có việc gấp, xin anh báo cho Thu biết,

***Đại uý vào nhà đi, tôi lên lầu gọi Thu,

***Cảm ơn anh,

Anh Bảy rón rén im lặng bước lên lầu, sợ kinh động đến ba mẹ làm ô/b thức giấc, anh đến phòng mình khe khẽ gọi,

***Thu ơi Thu, ông Đại uý đến tìm em kìa, xuống nhanh lên,

Mình đang nằm đọc sách với chiếc radio Phillip trên Table de nuit, mở đài Quân đội, chương trình em gái hậu phương với anh trai tiền tuyến do cô Dạ Lan phụ trách, đang thỏ thẻ với các anh chiến sĩ ở những tiến đồn heo hút, một nơi nào đó trên quê hương đang quằn quại với nỗi đau chiến tranh của miền Nam Việt Nam, vùng dậy chạy ra, phóng xuống lầu chỉ với bộ áo quần ngủ trên người, chàng đang đứng với súng colt, giây ba chạc, địa bàn, dao găm, hai tay ôm cái nón sắt chờ mình, mình chạy đến, tựa như linh tính có điều gì không vui, không hay mình té quỵ vào người chàng rồi bật khóc, khóc nức nở, khóc ngon lành như chưa từng được khóc, chàng đặt nón sắt lên bàn một tay nâng cằm một tay choàng qua lưng âu yếm chàng đặt nụ hôn lên môi mình, rùng mình với cảm giác mới lạ này, não bộ báo đông cho các hệ thần kinh toàn cơ thể, cảm giác thật lạ lùng với nụ hôn đầu giữa hai phái nam nữ, trước đây mình chỉ để chàng hôn lên mặt, trán và tóc thôi chứ hai đứa chưa chạm vào môi nhau, không hiểu tại sao mình không đẩy chàng ra như mọi lần khi chàng muốn cross the line, mà lần này chính mình ghì, rồi ôm siết bờ vai, hôn chàng thật sâu và lâu, mình choáng váng với nụ hôn đầu của tình yêu đôi lứa, thật lạ lùng, thật đam mê, rời nhau chành lo lắng nói,

***Anh đến từ giã em để 3am lên phi trường bay ra Phú Bài gấp vì nhu cầu hành quân, Đ.. bạn anh đánh công điện khẩn cho anh, nói là Th/Tướng Tư lệnh hỏi mày có thể ra hành quân được chưa? vì ĐĐ mày đang cần có mày chỉ huy để thi hành nhiệm vụ đặc biệt rất quan trọng nên anh phải ra gấp, vì thế anh phải theo toán tiếp tế của sư đoàn đang chờ tại phi trường để đúng 4am sẽ lên phi cơ C130, anh chỉ còn 1 giờ để gần em,

Ông bagai nói nhưng nào mình có nghe gì đâu, hai tay choàng qua cổ ôm chặt lấy ông ba gai như sợ ông biến mất, mình khóc thành tiếng vì không còn ém được trong cổ họng với tiếng nức nghẹn ngào,

***Anh ơi, anh đi thật sao anh!!!, làm sao em sống được với nỗi cô đơn cùng niềm đau này, biết như thế thì em sẽ không quen và yêu anh đâu, em chết mất, mình quỵ xuống, không nói được lời nào nữa.

***Thu, Thu em sao vậy, tỉnh lại em, anh còn đây với em mà,

Tiếng chân từ trên lầu xuống

***Cái gì vậy con, Thu,tiếng má và chị Hai vang lên ơ ơ sao vậy Đại uý?

***Thưa Bác thưa chị Hai, con đến nói lời từ giã Thu, để con ra hành quân đêm nay thì Thu xỉu, nghe thế má la to

***Mai(chị Hai) đi lấy chai dầu gió cho má, con nhỏ này sao không biết độ rày yếu đuối quá, hở tí là mệt, là xỉu,

Chàng để mình ngồi xuống ghế, đầu tựa vào vai chàng trong khi má thoa dầu và bắt gió cho mình, mùi dầu giúp mình tỉnh táo nhanh hơn, thấy má với chị Hai mình lại tủi thân khóc to hơn,

***Má ơi, con khổ quá, chắc con chết mất, anh đi rồi, anh xa con rồi má,

Má an ủi

***Đại uý đi rồi Đ/Uý sẽ về với con mà,

***Thu ơi anh sẽ trở về bên em, nhớ cầu nguyện cho anh hằng ngày,

***Dạ chào Bác, chào chị Hai, chị Thu, Lượng mở cửa bước vào nói:

***Trình Đại uý, Đại uý Ký chỉ huy hậu cứ báo cho biết là phải có mặt tại phi trường 2am, bây giờ 1:15am rồi, chúng ta phải đi, không thì trễ chuyến bay,

***Thưa Bác thưa chị Hai con đi,

Thu nắm chặt tay mình mơ hồ níu kéo một thứ gì đó ngoài tầm với, đong đầy nước mắt nghẹn ngào nói,

***Về với em nha anh, đừng bỏ em một mình,

Không muốn kéo dài giây phút bịn rịn lúc chia ly, chàng xoay người thật nhanh bước ra khỏi cửa mà vẫn nghe tiếng mình than vãn,

***Má ơi con khổ quá, biết ly biệt mà đau đớn như vậy thà con không quen, không yêu thì cuộc đời đỡ đắng cay hơn, con khổ quá má ơi!!!

Tiếng xe rú ga, mang chàng đi, không biết có cơ hội và vận may để trở lại với mình không?, hay rồi mãi mãi chia xa, đời chiến binh mấy người đi trở lại mà lỡ khi chàng không về thì thương người vợ bé bỏng chờ chiều quê.


Part 5.

***Hai tuần lễ trôi qua, hàng ngày mình mong ngóng thư chàng, những cánh thư viết từ vùng địa đầu giới tuyến, sương khói mờ mịt trận chiến, thương vong của quân ta càng ngày càng tăng theo cường độ chiến tranh do Bắc quân gây hấn, chàng viết trong thư:

***Thu thương nhớ của anh,

Xa em, bay đến cố đô Huế, đáp xuống phi trường Phù Bài, thì Đ.. bạn anh bay trực thăng từ Hương Điền ra đón vào trình diện tướng Tư lệnh SĐ TQLC ngay, ông nói vài lời an ủi, khích lệ tinh thần mình rồi bảo Đ.. dẫn mình xuống Câu Lạc Bộ sĩ quan ăn uống, nói thật nghe CLB tưởng là sang và ngon lành nhưng nào có gì đâu chỉ vài chai beer 33, vài phong kẹo đậu phộng, lèo tèo mấy gói mì, nấu với thịt heo hộp 3 lát ham, tui anh ăn sáng xong thì lên trực thăng anh bay ra đơn vị nhưng trực thăng không đáp xuống chỗ đơn vị đóng quân được vì an toàn nên phải đáp xa khoảng 5km phía sau rồi xe jeep của TĐ xuống bốc anh, anh cũng phải lội bộ khoảng 1km sau khi trình diện TĐT để về vị trí đóng quân của ĐĐ. Thầy trò gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi, thấy anh họ lên tinh thần ngay, vui vẻ nói cười, anh cảm thấy vui với niềm vui của chiến hữu đã từng đồng cam cộng khổ, chia sẻ ngọt bùi với nhau nhưng anh vẫn nhớ em vô vàn, nhớ mãi nụ hôn em trao, nhớ vòng tay em choàng qua cổ anh, gì đầu anh xuống rồi chúng ta hôn nhau, nhớ vị mặn nước mắt lưng tròng, ôi thương nhớ em ngập tràn Thu ơi, viết thư này cho em sau cơn thập tử nhất sinh trong chuyến đổ bộ vào quận lỵ Triệu Phong, anh kể lại cho em nghe nhé.

*** Sông Thạch Hãn mùa mưa nước chảy mạnh, từ núi đồi phía Tây đổ ra cửa Việt và những nhánh sông phụ mang phù sa về nuôi

sống vùng đồng bằng Triệu Hải

(tên của hai quận Triệu Phong và Hải Lăng)





. Lúc bây giờ TĐ1 đang dưỡng quân, bổ sung quân số tại khu vực Vân Trình-Điền Môn-Quảng Trị, được lệnh chuẩn bị để hành quân trực thăng vận vào quận lỵ Triệu Phong-Chợ Sãi-Sịa, đó là ngày 11 tháng 7 năm 1972 sau 3 tháng 11 ngày rời xa QT vì bị địch tạm chiếm.

Anh đang nằm đong đưa trên chiếc võng, nghe cuốn băng đang hát bản nhạc Ngậm Ngùi của Phạm Duy thì lệnh tiểu đoàn gọi lên họp, vội vàng chộp lấy bản đồ, dây ba chạc với súng Colt 45, áo giáp, nón sắt, bật dậy khỏi chiếc võng, cùng với hai hiệu thính viên tiến lên BCH/TĐ, khi đến nơi là buổi họp khai diễn ngay. Hương Giang với khuôn mặt căng thẳng và Nghệ An “Nguyễn Cao Nghiêm”TĐP, Thần Phong “Trịnh Văn Thềm” ĐĐT/ĐĐ 4, Lạng Sơn “Vàng Huy Liễu ”ĐĐT/ĐĐ 3, Trúc Giang “Dương văn Tươi” ĐĐ2 và Dầu Tiếng “Trần Quang Duật”B3, tất cả đều im lặng, khi HG ban lệnh hành quân xong rồi hỏi,

-Có ai còn hỏi gì không? Any questions? Tức thời anh đưa tay hỏi.

-Xin Hương Giang cho biết hỏa lực gì sẽ yểm trợ cho chúng ta khi mục tiêu vẫn còn nằm ngoài tầm yểm trợ của pháo binh cơ hữu, Hương giang đáp: .

Hải Pháo và Phi cơ của đệ thất hạm đội, rồi nói tiếp.


Đại Tá LĐT 147 có bảo tôi nói lại với anh em, ai theo tôn giáo nào thì cầu nguyện theo nghi thức của tôn giáo đó, vì lần đổ bộ này vô cùng nguy hiểm và tướng tư lệnh nói giao nhiệm vụ vinh quang này cho TĐ1, nếu trận đánh giành được chiến thắng có nghĩa là chúng ta giữ vững được mục tiêu trong vòng 24 giờ thì tất cả quân nhân các cấp của TĐ1 sẻ được thăng cấp. Nếu không còn ai hỏi gì thì chấm dứt, tất cả về chuẩn bị di chuyển ra bãi bốc.

Anh vội vàng quay về đơn vị cho lệnh tập họp, khi Trung úy ĐĐP trình diện ĐĐ xong, với quan niệm điều binh “quý hồ Tinh, bất quý hồ Đa” anh nói.

Quân Nhân các cấp thuộc ĐĐ1, với danh dự của ĐĐT, tôi cho phép những ai không muốn cùng tôi và đồng đội tham dự cuộc hành quân đổ bộ, tái chiếm lại quân Triệu Phong lần này, được bước ra khỏi hàng và ở lại tiền trạm chờ ĐĐ trở về nếu còn sống sót, vì tôi không muốn dấu diếm anh em bất cứ một điều gì, cuộc hành quân này vô cùng nguy hiểm, có thể ra đi mà không có ngày trở lại, các anh em cùng tôi đã sống chết bên nhau qua biết bao nhiêu gian khổ của đời lính nhất là lính TQLC, từ chiến trường Campuchia mùa nước nổi thất thường đến rừng núi Hạ Lào ướt đẫm mồ hôi, loang máu trận địa, chúng ta đã cùng sống chết, cùng chia sẻ vui buồn với nhau trong những giây phút vinh quang cũng như khi sinh ly tử biệt, niềm vui thì hiếm có dù rằng những chiến thắng mà ta đạt được sau mỗi trận chiến, chúng ta đều nhận lãnh, trả giá cho những sự mất mát rất đau lòng, còn nỗi buồn thì chồng chất, trĩu nặng thân xác và tâm hồn anh em chúng ta. Vì thế lấy danh dự của người chỉ huy các anh em, tôi không phạt hay gây khó khăn gì cả cho những ai không muốn sống chết cùng đồng đội, được quyền không tham dự cuộc hành quân này, tôi cho tất cả các anh em Sĩ Quan, Hạ Sĩ Quan và Binh Sĩ 5 phút để suy nghĩ và trả lời cho tôi biết, nói xong anh quay vào BCH/ĐĐ,

Khi anh trở ra thì Trung Úy ĐĐP hô nghiêm và trả lời .

Thay mặt toàn thể quân nhân các cấp ĐĐ1, chúng tôi nguyện sống cùng sống, chết cùng chết với Bồng Sơn bất cứ ở đâu và bất cứ lúc nào.

-Anh cảm ơn Trung Úy ĐĐP và toàn thể quân nhân các cấp đã đồng

lòng cùng với anh thi hành trọng trách mà thượng cấp giao phó, anh

hỏi lại lần cuối, có ai muốn không cùng đơn vị… anh nói chưa dứt

lời thì …

Không, Không trình Bồng Sơn Không hàng trăm tiếng Không vang lên.

Thấy lòng quân đã ổn, anh cho lệnh tan hàng về chuẩn bị lần cuối trước khi xuất phát tiến ra bãi bốc “picking zone”.ĐĐ1 lên 4 chiếc Chinook 47 đầu tiên, anh thoáng thấy Đ/Tá Bảo LĐT 147, Tướng Lân, tướng Weyand và Tướng Trưởng đang đứng bàn luận với nhau ở xa xa, chợt có 3 phóng viên ngoại quốc chạy lúp xúp về hướng ĐĐ 1, đang chuẩn bị lên trực thăng.

Good morning Sir, how are you?


Good morning Gentlemen, We are fine, anh trả lời.


What do you think about this operation? It's very dangerous, isn't it?


I really don't know how much it is but I do know it is. Do you guys want to follow us?


No, no, no Sir Thank you so much, rồi lúp xúp chạy về hướng các mặt trời đang đứng .

Khi anh bước lên trực thăng thì 2 quân nhân phi hành đoàn của TQLC Mỹ đưa tay chào ,

Good Luck Sir.


Good Luck to everyone-Thank you.

Cửa máy bay đóng, anh ngoái đầu nhìn lại xuyên qua bửng của trực thăng thì thấy các ĐĐ khác cũng đã xong, trực thăng bắt đầu nổ máy, cát bụi mịt mù đất trời, tiếng động cơ gầm vang bên ngoài nhưng bên trong phi cơ thật im lặng mọi người đang theo đuổi ý nghĩ riêng của mình không ai nói với ai điều gì cả tay ghì chặt súng, mắt lăm lăm nhìn vào khoảng không gian nhỏ bé của những ô cửa sổ trên phi cơ. Khi đã đủ vòng quay trực thăng bắt đầu cất cánh, khác với những lần bay trước lần này họ đổi chiến thuật bay, thay vì bay lên cao thì bay rất thấp chỉ cách mặt đất khoảng độ 30-40 chục mét, sát ngọn cây dùng sức gió của chong chóng, thổi tung cát bụi làm màng khói che chắn cho đoàn chim sắt, đồng thời hất tung những khẩu phòng không thượng liên 12,7mm và cao xạ 37 và 40mm đang ngụy trang che dấu trong nhà, dưới hầm hố, đồng thời làm mù mắt và thổi tung những xạ thủ văng ra khỏi vị trí, làm mồi cho những chiếc chiếc OH58 “loại trực thăng quan sát 2 chỗ ngồi” và trực thăng võ trang Cobra được trang bị hoả tiễn và đại liên 6 nòng, có thể bắn 6000 viên đạn trong 1 phút đang bay hộ tống hai bên, báo cho phi hành đoàn biết để đề phòng và họ đã thông báo cho anh cùng biết.

Chiến thuật bay mới lạ này làm bất ngờ và vô hiệu hóa các chốt địch quân đang bố trí trên trục bay, không một phát súng nào của địch quân bắn lên được đoàn chim sắt, đoàn chim sắt an toàn cho đến nhánh sông Vĩnh Định, anh gọi nó là dòng sông Định Mệnh “hình như là tên của cuốn phim hay chuyện mà anh đã đọc hay xem qua” không ai có thể ngờ chỉ khoảng bảy, tám chục mét chiều rộng của lòng sông, đoàn chim sắt không được màng bụi che chắn (vì bay qua mặt nước)nên đã làm mồi ngon cho những ổ thượng liên và cao xạ bố trí sát và trên bờ phía kia của sông Vĩnh Định, 1 chiếc trực thăng trúng đạn cao xạ nổ tung trên bầu trời tạo thành chiếc cầu lửa với hơn 30 TQLC South Việt Nam và 4 phi công, phi hành đoàn của USMC “TQLC Mỹ” hy sinh, chỉ duy nhất một người sống sót là bác sĩ Hoàng , bác sĩ của tiểu đoàn nhưng bị phỏng nặng, chiếc trực thăng anh đang ngồi bị mấy viên 12.7mm xuyên từ dưới sàn lên đến nóc phi cơ nghe rốp rốp, theo phản xạ tự nhiên và bản năng sinh tồn, anh lấy cái nón sắt đang đội lót xuống và ngồi lên trên với ý nghĩ thô thiển nếu có bị trúng đạn thì cũng đỡ phần nào, một chiếc không đáp xuống được đành phải chở khoảng 30 TQLC ra đáp tại hạm đội 7, sau đó một tuần mới đưa các chiến sĩ đó trở lại chiến trường.

Đến đây anh muốn dành đôi dòng để nói lên sự can trường của các phi hành đoàn trực thăng khi họ cùng với tụi anh thi hành nhiệm vụ, khi phi cơ trúng đạn, anh quan sát phản ứng của họ thì thấy họ khá bình tỉnh vẫn điều khiển đáp xuống an toàn tuy rằng không đúng vào tọa độ vì bị pháo địch dập vào bãi đáp “landing zone”, anh tự nghĩ nếu mình qua chiến đấu trên đất Mỹ, chiến đấu giúp dân Mỹ không biết mình có làm được cho họ như họ đã làm cho quê hương xứ sở của mình không? Tôi chỉ muốn nói thuần túy và duy nhất là những người lính Mỹ, những người như tôi, như chiến hữu của tôi, tôi không muốn đề cập đến bọn chính trị họat đầu và xôi thịt.

Bốn chiếc trực thăng của ĐĐ1 may mắn đáp được xuống gần với nhau, bầy Quái Điểu tung ào ra khỏi chim sắt, tiếng súng địch bắt đầu khai hỏa, Quái Điểu đang chơi vơi giữa đồng trống, vài Quái Điểu đã gục ngã, tình thế quá nguy cấp buộc anh một lần nữa phải áp dụng chiến thuật phản phục kích như đã cùng với Cam Ranh “ám danh đàm thoại của đại bàng Cam Ranh lúc ông làm ĐĐT/ĐĐ 1/TĐ 4 Kình Ngư và anh làm ĐĐP”, trong trận Rạch Nước Trong tại Chương Thiện thuộc vùng 4 chiến thuật.

Không còn suy tính gì được, với phản xạ tự nhiên chỉ kịp cầm bản đồ chỉ vào mục tiêu là bờ làng nơi bọn Việt cộng đang bố trí, tác xạ thẳng vào tụi anh, hét lớn Xung Phong, Xung Phong rồi cắm đầu đâm thẳng vào mục tiêu, đồng loạt gần 120 Quái Điểu lao mình vào phía trước theo cấp chỉ huy của mình như đã hứa, không một chút e dè kiêng sợ, thái độ của tụi anh, không màng nguy hiểm cận kề, không một chút sợ hãi, bình tỉnh nhào vào tử địa không chút ngại ngùng đã làm cho địch quân hoảng loạn, tê liệt thần kinh khi nhìn thấy tụi anh ùn ùn lăn xả vào cận chiến “hand combat” với chúng, bị bất ngờ và cũng không bao giờ ngờ địch quân lại đánh theo lối tự sát “kamikaze” này, chúng vô cùng hoảng sợ bung chạy ra khỏi hầm trú ẩn, chạy loạn xạ tìm chỗ trốn, chúng chui xuống hầm nhưng hầm đã có người khác rồi, nhiều tên nằm dài trên mặt đất úp mặt xuống, lấy hai tay che đầu, che tai, trong lúc đó Quái Điểu đã tiến sát đến đít, bọn chúng không còn chỗ nào nữa để trốn, thần kinh bị tê cứng, quá sợ hãi chúng chúi đầu xuống hố nhưng vì dưới hố đã có người không còn đủ chỗ nên chúng phải nữa trong nữa ngoài, chúi đầu giấu mặt xuống dưới hố, chổng mông lên trời giống như loài chim Đà Điểu chúi đầu xuống cát để tránh bão.

Anh cho lệnh tiến thật nhanh để chiếm bờ sông làm điểm tựa, rồi từ đó mỗi trung đội để lại một đứa con phòng thủ giữ mặt sông, đề phòng bọn đặc công thủy có thể tập kích tụi anh từ phía sau, lực lượng còn lại đánh ngược trở ra khu vực mà tụi anh vừa xung phong lướt qua, thanh toán nốt những ổ kháng cự còn sót lại đồng thời thu dọn chiến trường. Một khinh binh trong tổ biệt kích khi lục soát, khám phá ra một căn hầm, vội vàng rút lựu đạn M26 định ném xuống nhưng linh tính báo cho anh biết có người ở dưới hầm, nên anh không cho ném và lệnh cho Thường Vụ ĐĐ kêu gọi mọi người ở dưới hầm lên, sau vài lần kêu gọi thì cuối cùng một bà cụ với mái tóc trắng xóa ló lên mếu máo nói:

-Lính Cộng hòa ơi, còn nhiều người dưới đó.

-Có Việt cộng trong đó không má?, Thượng Sĩ Phước người Quảng Trị Thường Vụ ĐĐ hỏi,

-Không có các con ơi, chỉ có dân mìềng thôi.(miềng =mình)

Anh lệnh cho Th/Sĩ Phước bảo họ vẫn cứ ở nguyên dưới hầm không được lên, để tránh bị thiệt hại bởi pháo binh địch đang bắn vào vị trí và đạn đạo thẳng của ta và địch đang giao tranh, tiếng súng M16 và lựu đạn M67, M26 vẫn nổ lác đác, các trung đội báo cáo đang thanh toán địch trốn ở dưới hầm, và đã tiến đến được mép làng chỗ mà địch đã bố trí bắn vào chúng tôi khi mới vừa đổ xuống.

Anh cho lệnh dừng lại bố trí phòng thủ, củng cố hầm hố dồn tất cả súng M72, M79 với đạn chống chiến xa, XM202 và khẩu đại bác 90mm không giật của trung đội vũ khí nặng ra hướng đồng trống để sẵn sàng chống trả chiến xa và thiết quân vận của địch đang chuẩn bị phản công chiếm lại Thôn Bích La Đông, quê hương của tên tổng bí thư lê duẫn đang bị TQLC/QUÁI ĐIỂU chiếm đóng. Có một điều mà anh vô cùng bất mãn và thực sư ̣ không hiểu là không biết có ngoại lệ nào không cho phép đánh hay bắn vào nhà của những tên chóp bu cộng phỉ hay không? mà khi tôi yêu cầu pháo binh bắn vào những tọa độ đó thì lại bị từ chối vì thế sau này tôi mới biết đó là quê hương của tên ba Duẫn.

Khi tụi anh chiếm được bờ sông thì địch quân quá sợ hãi và cũng không còn con đường nào khác, chúng đành nhảy xuống dòng sông bơi thoát thân mong có cơ hội sống sót nhưng đó cũng chính là tử lộ của chúng, làm mồi cho khẩu M60 của trung đội 3 và trung đội 1 bắn chéo cánh sẽ nên không còn một tên nào sống sót, dòng sông Vĩnh Định loang máu tươi. Anh cho lệnh lục soát ngược lại hướng bìa làng để thanh toán nốt những ổ kháng cự còn sót lại, trong lúc này thì pháo địch đã định được vị trí của anh, chúng bắt đầu dùng trận địa pháo, cũng may mắn cho ĐĐ1 đã có hầm hố đào sẵn của bọn chúng nên tụi anh chỉ việc lôi các tử thi của địch ra khỏi hố là có hầm trú ẩn để làm thành tuyến phòng thủ, đề phòng chiến xa và bộ binh địch phản công, đồng thời nhanh chóng đưa thương binh và tử sĩ vào vị trí an toàn là một cái đường mương, dẫn nước từ sông Vĩnh Định vào tưới cho vùng đồng bằng Triệu Hải, nói là an toàn nhưng thực tế là một cái mương nước được đào làm thủy lợi nhưng vì mùa nắng nên mực nước rút xuống, mương trở nên khô ráo, tạo thành một cái giao thông hào khá lớn, khá dài làm thành chỗ trú ẩn cho thương binh và tử sĩ sau này, khi phải chờ đợi 3 ngày sau mới bắt tay được với TĐ2 Trâu Điên đang cố gắng hết sức mình ủi xuyên thủng tuyến phòng thủ dày đặc kiềng chốt của địch, để tiếp viện cho Quái Điểu đang chơi vơi trong lòng địch được tải thương, tiếp tế đạn dược.

Khi tương đối an toàn anh mới hoàn hồn, gọi máy liên lạc với Tiểu Đoàn thì hiệu thính viên cho biết Hương Giang whisky nhẹ vào chân, anh bảo hiệu thính viên trao máy cho HG để anh nói chuyện vì anh muốn nghe tiếng Hương Giang, hoặc Dầu Tiếng lên máy để biết chắc các ông ấy vẫn còn sống vì khi nhào vào mục tiêu quay đầu nhìn lại hướng bải đáp, thấy pháo địch đang trộn lẫn với TQLC và trực thăng nên không biết BCH/TĐ ra sao, anh yêu bảo hiệu thính viên phải tìm cho bằng được Hương Giang hoặc Dầu Tiếng “B3” để biết chắc họ còn sống, anh gọi Nghệ An “ám danh đàm thoại của TĐP Th/ Tá Nguyễn cao Nghiêm, có bà con với Dược Sĩ Nguyễn cao Thăng, nghe anh vẫn bình yên nhưng đang ngậm sâm vì quá mệt, anh dặn dò cho con cái đào hầm hố và phòng thủ cẩn thận,anh hỏi thăm ‘Lệ Liễu tức Tr/Úy Vàng huy Liễu ĐĐT/ĐĐ 3 và Trúc Giang ‘Tr/Úy Dương văn Tươi ĐĐT/ĐĐ 2 cũng được bình yên, anh lên máy gọi Thần Phong ‘Đ/Úy Trịnh văn Thềm ĐĐT/ĐĐ 4” mấy lần nhưng không thấy liên lạc cuối cùng rồi cũng liên lạc được và biết Thần Phong bố trí khá xa bải đáp dự định vì địch đang pháo nặng vào vị trí landing zone của anh, anh gọi Đ/Úy Thân ĐĐT/VTA anh cũng may mắn chưa chết, có lẽ anh đang cùng với ĐĐ/ĐPQ tăng phái cho TĐ1 tham dự cuộc hành quân đổ bộ này, đang tự động làm thành tuyến phòng thủ tạm thời để chống trả những cuộc phản công của địch đang điên cuồng vì sự hiện diện của TQLC trong lòng đất của chúng. Sau khi định được vị trí thì biết HG đang ở phía Tây, anh liên lạc hàng ngang với Thân bắt tay nhau làm thành tuyến phòng thủ, trong khi chờ Hương Giang và Dầu Tiếng lên máy. Anh nghe Hương Giang gọi anh trên máy, cảm thấy mừng, biết chắc anh và Dầu Tiếng vẫn còn sống, anh cho biết anh bị thương ở chân, anh hỏi sơ qua tình hình và muốn anh ra đón BCH/TĐ vào vị trí của ĐĐ1 đang phòng thủ,anh vội dời BCH ra sát bờ sông nhường lại ngôi nhà có căn hầm tương đối vững chắc cho BCH/TĐ,anh yêu cầu HG chỉ điểm cho anh bằng một loạt M16 bắn chỉ thiên để định vị trí, khi tiếng súng nổ thì anh nhận ra Hương Giang không quá xa, anh thúc toán biệt kích tiến ra đưa BCH/TĐ vào, khi TĐ vào đến nơi Dầu Tiếng B3 và Trung Úy Hòa xử lý thường vụ chức vụ ĐĐT/ĐĐCH chưa kịp phân chia vị trí cho các ban đóng quân thì thật vô cùng đau lòng, một trái hoả tiễn, có lẽ là 107 hay 122mm nổ ngay gần đó gây cho Th/Úy Lượm Ban 2 và Hạ sĩ quan phụ tá chết tại chỗ, gây thương tích nặng nề cho 4 quân nhân khác, HG lúc này đang bị vết thương hành hạ không đi lại được anh chỉ nói trên máy với tôi là liên lạc và phối hợp hàng ngang với Đ/úy Thân để tổ chức phòng thủ còn DT thì lo hỏa yểm từ hạm đội và LĐ còn Nghệ An với ĐĐ2 và 3 ở vị trí khác, ĐĐ4 của Thần Phong thì phòng thủ riêng biệt vì tụi anh chưa bắt tay được với anh từ khi đổ xuống cho đến bây giờ.

Suốt mấy ngày đêm thức trắng chiến đấu trong vô vọng để chờ đoàn quân tiếp ứng mà theo dự trù là sau 24 giờ sẽ bắt tay với anh nhưng mãi 3 ngày sau mới thấy người chiến binh Trâu Điên xuất hiện, hình dáng thật đáng yêu khom khom người với khẩu M16 trên tay lăm le nhả đạn, vừa di chuyển vừa quan sát có lẽ anh đã được báo là sắp sửa gặp quân bạn. Theo kế hoạch dự trù của LĐ 147 thì khi đổ xuống mục tiêu và giữ vững mục tiêu trong vòng 24 giờ, sẽ có đơn vị khác tiến lên bắt tay nhưng theo ước tính của anh, có lẽ sức đề kháng của địch quân quá mạnh, nên lực lượng tăng viện bị chậm lại so với kế hoạch dự trù. Đứng bên này bờ sông tụi anh mừng rơi nước mắt, một vài Quái Điểu không kìm được sự nôn nóng đã đứng dậy vừa vẩy tay vừa la lớn, Quái Điểu đây Quái Điểu đây…

Cầu phao được công binh thiết lập nhanh chóng để tải thương, đưa thương binh, tử sĩ ra khỏi trận địa và tăng cường lực lượng chiến xa M48 qua phòng thủ để giữ vững vị trí, Quái Điểu đã hồi sinh trên hoang tàn đổ nát của chiến trường Triệu Phong, được đưa về tuyến trừ bị để bổ sung quân số, tái trang bị vũ khí, quân trang quân dụng và tiếp tục nhiệm vụ. Cuộc thay quân tiến hành rất cẩn thận từng tiểu đội một hoán đổi vị trí cho nhau, khi đơn vị hoán đổi đến thay vào vị trí thì đơn vị phòng thủ mới được di chuyển ra sau. Tôi tự hỏi phải chăng nhị vị Tướng Trưởng và Lân đã áp dụng kế sách “lên Gác rút Thang của Tôn Võ” vào trận chiến này, khi lực lượng đổ bộ không còn con đường nào khác để tồn tại, ngoài con đường duy nhất Tìm SINH lộ trong TỬ lộ, chiến lợi phẩm anh không còn háo hức màng tới như những trận đánh trước đây, trong khi bên anh các chiến hữu thương binh đang cắn răng chịu đựng những đau đớn tột cùng của thân xác, tử sĩ bắt đầu bốc mùi.

Xin cảm ơn Đời, xin cảm ơn các Chiến Hữu đã hy sinh cho tụi anh được sống và xin cảm ơn người yêu bé nhỏ Tuyết Thu của anh, là sức mạnh , là hy vọng và là lẽ sống của đời anh.

Hôn em trìu mến,

Ông ba gai-Người yêu em.


Cuộc chiến càng ngày càng gia tăng cường độ, tin tức từ báo chí, đài phát thanh Quân Đội và Sài Gòn loan báo hằng ngày hằng giờ tin tức chiến trận nhất là cuộc chiến tại Quảng Trị, làm mình mất ăn mất ngủ, không còn có bất cứ nụ cười nào nữa tại nhà cũng như tại trường, mỗi buổi chiều khi phải làm cashier giúp mẹ và chị hai điều hành quán, mình cứ chăm chú vào mấy chú lính TQLC, lắng nghe những câu chuyện liên quan đến mặt trận tại QT, nơi mà người mình yêu đang ngày đêm đối diện với nỗi chết bất cứ lúc nào, tim mình như bị ai bóp nát, đau đớn lan toả toàn thân, tâm tư sầu muộn, cảm thấy cuộc đời thật đắng cay, mấy chú lính quen thân với gia đình có lẽ biết mình đang yêu một ông TQLC nên hay bông đùa sau vài chai beer, ngâm nga: thà rằng một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt năm canh, có chú còn hoặch tẹc ra: TQLC sống hùng sống mạnh nhưng chẳng sống dai, càng làm cho mình cười ra nước mắt, có ông còn bạo miệng hỏi.

***Cô Thu có người yêu là TQLC phải không?

Mình chưa kịp trả lời thì nghe tiếp:

***Trời!! cô Thu yêu gì TQLC cho khổ vậy cô, sao không yêu binh chủng khác cho đỡ nhớ nhung âu lo, dạo này cô Thu hết nét nhí nhảnh như trước khi yêu đó cô Thu ạ, cô Thu buồn làm chúng tôi cũng buồn theo luôn, trước đây cô Thu hay cười và bông đùa làm chúng tôi vui lây, bây giờ thì buồn ơi chào mi-bonjour tristesse nhưng không là Adieu tristesse vì nỗi buồn không dứt cô Thu nhĩ.

***Chú ơi theo thi sĩ Xuân Diệu thì: Tình đã cho không lấy lại bao giờ

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu

Và tình ái là sợi dây vấn vít .

Yêu, là chết ở trong lòng một ít .

vì không ai có nhiều may mắn để có thể chọn lựa được tình yêu đâu chú, nó là cái gì riêng mang của con tim, vượt ra khỏi tầm mức thông thường của lý trí chú ạ, Thu cũng đâu muốn mang sầu mang khổ đâu chú, một lần đưa tiễn để người yêu biệt kinh kỳ, băng mình vào lửa đạn là Thu đã nếm đủ và dư thừa sự đớn đau mà người vợ, người yêu của Lính phải chịu đựng trong thời chinh chiến, vừa nhớ nhung chất ngất vương vấn nỗi sợ hãi đè nặng tâm can những thiếu phụ Nam Xương, chú biết không?, từ ngày yêu người Lính ấy, tự nhiên Thu rất thích đọc Chinh Phụ ngâm của Đặng Trần Côn, được diễn Nôm bởi bà Đoàn Thị Điểm,

Chín tầng gươm báu trao tay,

Nửa đêm truyền hịch đợi ngày xuất chinh,

Thu thích vì bối cảnh Đất Nước, xã hội giống nhau trong thời ly loạn vì thế:Quốc Gia hữu sự, Thất Phu hữu trách, và phận Nữ nhi quần Hồng cũng đồng cam cộng khổ để chia sẻ gánh nặng Nước non với Nam nhi chi chí phải không chú?, Đất Nước là của chung, của tộc Việt nên mọi người trai cũng như gái đều có bổn phận phải bảo vệ, trai thì xông pha tiền tuyến, gái lo ổn hậu phương và gia đình, để bậc trượng phu yên ổn chú tâm vào bổn phận và công việc mà Tổ Quốc đã giao phó.

***Trời!!, cô Thu này dữ nha, lâu thật lâu hay không muốn nói là lần đầu mới nghe được phái đẹp phát biểu xanh rờn nghen!, như thế này thì đấng mày râu tụi tui never ever lùi bước trước quân thù đâu nhé, à mà hỏi nhỏ cô Thu quen ai ở TQLC vậy cô?, bật mí tí được không?.
***Người lính Thuỷ Thần Mũ Xanh mà Thu quen là Mũ Xanh B.., ám danh Bồng Sơn.

***Có phải Đại uý Bồng Sơn ĐĐT/ĐĐ 1/TĐ 1 Quái Điểu không cô?

***Vâng đúng ạ, người Lính mà tôi yêu tha thiết chính là ông ta.

***Ui cha, hết Người cô Thu yêu rồi hay sao mà yêu ông đó, yêu ông đó không chết thì cũng bị thương dài dài thôi à, ông ta thường nói: thà rằng một phút huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn buồn le lói suốt năm canh, rồi sống Hùng sống Mạnh nhưng chẳng sống Dai, thầy chạy ông Bồng Sơn luôn đó cô Thu ơi.

***Các chú nói cũng đúng đó, Thu quen ông lần đầu tiên trong dịp trường của Thu được đi uỷ lạo các Thương Binh/TQLC tại bệnh viện Lê Hữu Sanh rồi 3 tháng sau ông lại bị thương, Thu thấy thương đời lính quá nên yêu ông từ đó nhưng phải nói thật với các Chú, khi yêu lính MX này thì Thu và các chị em có chồng, có người yêu quá mệt, quá lo âu lẫn lo sợ, không biết đời mình sẽ ra sao khi trao thân gửi phận cho những ông Lính thứ dữ này.

***Hèn gì độ rày thấy cô Thu hết nhí nhảnh yêu đời như trước đây, âu lo quá phải không cô? khi chàng từ nơi gió cát, đêm trăng này không biết nghỉ mát phương nao?.

***Vâng Thu thật sự lo âu, sợ sệt không biết khi nào tin dữ sẻ đến, mòn mỏi ngóng trông từng giờ từng ngày khi chiến cuộc càng ngàng càng gia tăng cường độ mà các chú cũng đã biết thời gian chờ đợi bao giờ cũng dài lê thê làm người ta thật sự mệt mỏi.

***Thật cảm xúc trong câu chuyện ngày hôm nay với cô Thu, giờ chúng tôi phải về đơn vị ứng chiến, khi nào chị Thu gặp hay viết thư cho Đại Uý thì cho chúng tôi gửi lời thăm hỏi nha cô Thu,

***Vâng ạ, các chú về.

Đó là chuyện thường xảy ra hằng buổi chiều mỗi ngày tại nhà, còn khổ nhất là khi đến trường, phải đối diện với các bà trẻ cùng lớp, cùng trường luôn, chuyện tình của mình lan toả thật nhanh và rộng rãi, không hiểu sao những bà trẻ kia chúng nó cũng có người yêu là Lính chứ đâu chỉ mình mình đâu mà đi đâu cũng bị nhòm ngó, bàn ra tán vào, nào là fall in love, love sick nên nhớ thương người yêu đến ốm, xanh xao vàng vọt cả người luôn, đúng yêu là bể khổ, tình là dây oan. Có bà trẻ với hồn thơ lai láng, viết bài thơ Yêu của Xuân Diệu vào giấy rồi xếp thành chiếc máy bay phóng qua cho mình

Yêu, là chết ở trong lòng một ít,

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?

Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu:

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.

Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,

Vì mấy khi yêu mà chắc được …

Đến giờ ra chơi là các má bu lại, đứa cầm tay nắn bóp, đứa véo má, nựng càm y như nậng con nít, có bà còn kéo ra chỗ vắng để hỏi nhỏ"có gì chưa mày", mình hỏi lại gì là cái gì?, thì cái ấy ấy đấy mà, à ta hiểu ý của mi rồi, cái ấy ấy để dành cho đêm động phòng, được chưa đồ quỹ sứ nha, đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba nữ sinh LVD, tuy thế cũng nhờ đám bà trẻ này mà mình có được những nụ cười hiếm hoi từ khi bắt đầu bước vào con đường tình ái với chàng Bagai. Mộng Hải, đứa bạn ngồi bên cạnh, thường thỏ thẻ nhỏ to,

***Kể cho mình nghe chuyện của hai người đi, mình chứ ai đâu xa lạ, thú thật với bồ chứ lần đầu tiên mà bồ kéo tay mình đi xăm xăm về hướng Người của bồ, thì mình cũng hơi sợ sợ, cảm nhận ông ta xem tụi mình như đám con nít không hơn không kém, mình giận ông ta nên không nói gì với ông ấy, ngược lại mình thấy bồ thì cứ tíu ta tíu tít nói cười thoải mái và ánh mắt ông ta nhìn lén bồ là mình trực giác thấy được chắc chắn hai Người sẽ dính nhau mà thôi, mình dừng lại không để tình cảm tiến xa nữa, mình quyết định “nhường ông ta” cho bồ đấy, nên bồ phải thật thà kể hết cho mình chuyện của hai Người, không được dấu diếm một chi tiết nào nha, nào kể đi.

***Thôi được rồi, chuyện này dài lắm, chỉ có 15 phút nghỉ thì làm sao kể hết được, mình đề nghị như thế này xem được không?, sáng thứ bảy tuần này, mình sẽ đến nhà bồ, xin phép hai Bác cho bồ đến nhà mình dự Sinh Nhật khoảng 4pm, rồi xin hai Bác cho bồ ngủ lại nhà mình tối thứ bảy thì chúng ta mới có nhiều thời gian tâm sự hơn, chịu không?.

***Oh good Idea, quá hay luôn, nhớ cho mình ngồi cashier với bồ luôn nhé,

***Ừ cứ như thế đi, đừng tò mò hỏi han gì nữa nhé, phiền quá,

***”OK Salem",

Vừa tan trường ra là thấy anh mình đang chờ, mình say goodbye mấy bà trẻ, hướng về ông anh, xe rồ máy sẵn, mình ngồi lên, ông anh phóng vù về nhà gặp ông Thượng sĩ Rít, phát Ngân viên của TĐ đang ngồi chờ, mình xuống xe, vào nhà,

***Chào chị Thu, Th/Sỹ Rít nói,

***Dạ, chào ông, xin lỗi Thu gọi bằng ông hay anh đây,

***Chị Thu gọi tôi bằng anh cũng được, tôi lớn tuổi hơn Đại Uý,

***Dạ vậy có chuyện gì không anh?, à mời anh uống nước

***Chị Hoa(người giúp việc) ơi, lấy nước mời anh ấy hộ Thu, Thu lên lầu thay áo quần rồi xuống ngay, anh uống nước đợi Thu chút xíu nhé.

Mình đi nhanh lên lầu, thay đồ xong, vội vàng chạy xuống,

***Thưa anh có chuyện gì không ạ,

***Không có gì quan trọng đâu chị, Đại uý gửi tôi 90,000$, hai tháng tiền lương mang về cho chị,

***Ủa sao ổng không giữ lại xài mà mang hết về cho tôi thế này?

***Tôi cũng không biết, Đại uý có gửi cho chị bức thư đây, nói xong Th/Sĩ đưa phong bì và lá thư cho mình, hồi hộp quá, muốn mở phong thư đọc ngay nhưng phải ráng chờ, đợi khi khách về mới đọc, cũng may là anh Rít cũng tâm lý, trao xong tiền và thư là ông lên Honda chạy đi, dù uống chưa hết chai beer, mình phóng lên lầu vội vàng đọc thư.

Em yêu dấu.

Ba tháng xa em, không nghe được tiếng em nói, không được nhìn và ôm gọn em trong vòng tay, anh cảm thấy sự trống vắng dày vò thô bạo tâm can anh hằng ngày, anh đau đớn và nhớ nhung em từng giây từng phút, không lúc nào ngưng nghỉ, ngoại trừ những lúc cận kề với nỗi chết cách biệt với sự sống trong gang tấc, hình ảnh em lúc đó mới bị mờ đi theo sự nguy hiểm cận kề nhưng sau đó mau chóng trở lại trong nỗi nhớ chất ngất, những tiếng nổ, tiếng rít ghê rợn của bom đạn của ta lẫn địch, có lúc làm anh quên nghĩ đến em trong phút chốc nhưng sau đó quay lại ngay, anh muốn diễn đạt cho em biết ngay cả những hải hùng của cuộc chiến mà đời lính chiến cũng không nhận lãnh được trọn vẹn thì làm sao anh có thể nhận lãnh được niềm vui, nỗi nhớ vẹn tròn đâu em, điều này có nghĩa tất cả ngoài tầm tay của người lính chiến ngoại trừ họ được liên tục toàn quyền dùng mọi phương tiện để bảo vệ Đồng bào, Quê hương Đất Nước chống lại sự xâm lược của quân thù, Thu ơi anh nhớ em quá!!!, nhớ nụ hôn em tự nguyện trao anh, nhớ vòng tay em siết chặt nhớ nước mắt mằn mặn rơi ra từ đôi mắt nai vàng ngây dại của em trong lần từ biệt nhau, tất cả đều như đang xảy ra, anh không quên bất cứ chi tiết nào cả, rõ mồn một trong tâm trí anh, hằng ngày hằng giờ,

Mình không thể đọc tiếp được vì nước mắt nhạt nhòa, không thấy được nét chữ, vói tay tìm chiếc mouchoir để lau nước mắt nhưng không tìm thấy nên lau nước mắt bằng ống tay áo, đọc tiếp..,

Em yêu thương, anh vẫn nhận thư từ và những thức ăn mà Em, chị Ba và Mẹ gửi ra theo chuyến tiếp tế nên anh không thiếu thốn lắm, thầy trò anh tương đối khá hơn vì có nhà tiếp tế, ở trong chiến địa này đâu có chỗ nào để xài tiền đâu em, anh gửi về em tiền lương của anh để em chi dụng, hoàn trả lại cho Má và chị Ba phần nào, anh giữ lại cho anh một tháng là đủ rồi, anh không cần nhiều tiền như thế, kể từ bây giờ anh sẽ chia tiền lương ra làm hai, anh một phần và em một phần, em xài dùm anh, nếu không xài thì để dành sau này chi dụng khi cần, anh cũng vậy,

Thôi anh dừng em nhé, tụi nó lại pháo kích, chán bọn này quá em ơi.

Hôn em.
***Mình ôm bức thư và phong bì tiền vào lòng mà nước mắt lưng tròng, tội nghiệp người tôi yêu, ký ức quay về, mình nhớ trước khi từ biệt để trở về vùng hành quân, hai đứa nằm bên nhau trong phòng ngủ của chàng ở ĐĐ, trao nhau nụ hôn say đắm và vòng tay siết chặt, hai thân người của thời nguyên thuỷ quyện lẫn vào nhau theo từng hơi thở dồn dập, mình mê đắm trong niềm hoan lạc tình yêu, mình không còn muốn giữ gìn sự trinh bạch của người con gái, sẵn sàng trao thân cho chàng với tất cả lòng tự nguyện và mong muốn trao sự trinh bạch cho chàng, niềm đam mê đến cực điểm thì tự nhiên chàng thở dài, vòng tay nới lỏng thân hình mình ra, ngạc nhiên ngước mắt nhìn chàng, hổn hển thở, mình hỏi sao vậy anh?, em dâng hiến cho anh mà, em sung sướng trao sự trinh trắng của em cho anh, hãy nhận lấy đi anh, yêu em đi anh, không trả lời mình, chàng âu yếm hôn lên mái tóc, đôi mắt và đôi môi rồi khẽ nói

***Anh muốn dành sự dâng hiến này cho đêm tân hôn của chúng ta em nhé, tình yêu của chúng ta phải vượt qua được những cám dỗ thông thường của đam mê trai gái, phải chế ngự được những đòi hỏi của xác thịt, phải vượt thoát được sự thường tình để cho tình yêu chúng mình thăng hoa. Anh rất cảm ơn sự tin yêu của em dành cho anh, anh trân trọng và giữ gìn tình yêu của chúng ta mãi mãi trong sáng.

Chàng lấy áo ngực và quần áo mặc lại cho mình, đặt lên môi nụ hôn say đắm nồng nàn, mình choàng tay tay ghì sát đầu chàng xuống hôn thật lâu áng chừng hai đứa cùng ngộp thở.

***Thu ơi Thu, xuống má biểu,

Mình giật mình trở về thực tế là đang ở nhà và má đang gọi mình xuống làm việc, giấc mộng gián đoạn làm mình tiếc nuối khôn nguôi. thay áo quần, chải tóc lại rồi mình xuống lầu giúp má và chị Hai làm việc. Hồi tưởng lại giai đoạn trước khi mới biết chàng, mình chém thẳng cánh cò bay mỗi khi anh chàng đến quán một mình, thức ăn thay vì làm cho một người ăn thì mình luôn gọi double và dặn chị người làm giữ thức ăn còn lại vào fig, mình sẽ ăn sau, xem như chàng phải bao mình ăn luôn,

***Cô Thu ạ, làm vậy ông Đ/Uý có biết không cô?

***Biết thì đã sao chị, đến ăn mà cứ nhìn chằm chặp người ta thì phải trả thêm tiền chứ! ai rảnh rỗi mà bỏ công trang điểm rồi ngồi đó cho ổng nhìn, chị nghĩ có đúng không?, mình mỉm cười..

***Cô Thu nói cái gì?, nhìn mà cũng phải trả thêm tiền hả cô?

***Đúng rồi chứ sao nữa, nè nhé mỗi khi ông đến, chị thấy không, tôi phải tỉ mỉ trang điểm, đôi môi luôn nhoẻn miệng cười tươi, rồi phải thỉnh thoảng nhìn lén ông ta, khi ông bắt gặp thì tôi phải giả bộ cúi mặt làm duyên nè, nhiều điều tôi làm cho ông ta lắm nên ông phải mời tôi ăn chứ chị, mà ông không chịu mời thì tôi tự động order thêm thức ăn phần mình chứ, như thế mới hợp lẽ công bằng phải không chị?

Chị người làm quay đi miệng còn lẩm bẩm

***Trời!!!, chịu cô Thu luôn, lần đầu tiên tui mới biết đó cô.

Mình thích thú qua mẫu đối thoại với chị người làm chất phác hiền lành, mà nghĩ lại cũng đúng thôi chứ đâu có thiệt thòi gì cho ông lắm đâu mỗi khi ông đến, tự nhiên hôm đó làm việc cảm thấy hưng phấn, không buồn chán, muốn thời gian ngừng trôi để mãi mãi nhìn thấy ông ta, mình cũng nhận lãnh được nhiều vui tươi khi ông ta hiện diện nhìn mình.

Nhìn em dịu dàng mái tóc xõa,

Anh mơ làm làn gió thoảng bay qua,

Tìm hương thơm trên làn tóc em rối,

Đưa hồn anh vào ảo mộng liêu trai.

Còn ông ta, mình chỉ nhìn thấy….

Nhìn anh, chàng trai thời chinh chiến,

Nét phong trần để lộ bóng thời gian,

Vác trên vai nặng trĩu tình non Nước,

Cổ lai chinh chiến kỷ Nhân hồi.



Part 6.





Đang chúi đầu đọc truyện Mùa Thu lá bay của Quỳnh Giao thì nghe tiếng,

***Chào bà trẻ,

***À Mộng Hải, mi đến rồi, ta đang chờ mi đây, vào đây ngồi làm cashier cho ta một lúc, đưa đồ dùng ta đem lên lầu, được ở lại bao lâu?

***Chiều Chủ Nhật phải về để thứ hai còn đi học chứ bồ, ô/b cho phép mà cứ dặn đi dặn lại, không được đi chơi với ai khác ngoài bồ ra, nghĩ lại mà nản quá, làm như ai cũng muốn ăn thịt mình vậy đó, ờ ta quên, mi dẫn ta đi chào hai Bác, chị Hai và anh Bảy đi,

***Mi đi thẳng ra sau bếp, tất cả đang ở đằng sau đó, xong rồi lên ngồi đây thay ta, ta lên lầu cất đồ dùng cho mi và mơ về chàng một lúc rồi ta xuống với mi nhé, OK?.

***OK Salem,

***Tại sao mi thích dùng chữ OK Salem vậy hả Mộng Hải???

***Mi lên cất đồ cho ta đi rồi xuống đây ta bật mí cho biết,

***OK Salem nhé, mình vừa đi vừa cười có vẻ hiếu kỳ,

Thay vì nán lại lâu hơn ở phòng ngủ, mình lại vội vàng chạy xuống để nghe bà trẻ ít nói này bật mí những điều mình chưa được biết, vừa xuống đến là thấy anh chàng Hải Quân đang lân la tán tỉnh Mộng Hải tại quầy, tội nghiệp nhỏ Hải phải lúng ta lúng túng e lệ cúi mặt, miệng thì lí nhí không nói nên lời, thấy tôi nghiệp nhỏ Hải quá, mình vội bước ra cứu bồ,

***Chào chú, cô cashier mới có làm phiền chú gì không chú?,

***Không có gì đâu cô Thu ạ, thấy người mới, tưởng là em hay chị của cô Thu nên đến hỏi thăm vậy thôi,

***Không chị em gì đâu chú, bạn học cùng lớp của Thu đấy, Mộng Hải,

***Cảm ơn hai cô, rồi anh chàng trở về bàn.

Mấy người ngồi cùng bàn, chụm lại hỏi han, chắc là hỏi về Hải, mình đoán thế, còn nhỏ Hải quýnh quáng quá, nắm tay mình nói,

***Mi ở đây đi, ta vào toilet sửa soạn chút rồi ra ngay,

***Ra ngay nhé, mi mang nhiều khách đến quá, nên mi phải ngồi cashier thay ta, ta phải ra chạy bàn đây, hai chị người làm, bưng và dọn dẹp không xuể, nên ta phải giúp, sáng mai Chủ Nhật ta mời đi xem cine tại Rex, đang chiếu film Mùa Thu lá bay đó, OK Salem chưa?

***Ừa nhưng ta vào soi gương tí đã, mắc cỡ quá, sao mà ông ta bạo dạn thế, mới thấy là đã xin làm quen. ta run quá mi ơi

***Ừ đi đi, có như thế mi mới thấy ta “chì" như thế nào chưa?

Sau khi soi ngắm, retouch lại một lúc, Hải trở ra với vẻ tự tin của cô nữ sinh LVD, mạnh mẽ và tự tin hơn.

***Rồi để ta ngồi cashier cho, mi can do what you want. OK?

***OK Salem!!!, mình cười.

Khi mình mang thức ăn ra cho bàn này, đồng thời mang phiếu tính tiền cho một bàn khác,, mang đến cashier nộp tiền rồi mang tiền thối lại cho khách, một chú khách quen hỏi thăm mình, Đại uý có khỏe không chị Thu, mình nhanh nhảu trả lời:

***Cảm ơn chú, ông ấy OK Salem chú.

***Chị nói cái gì chị Thu?

***Ông ấy OK Salem chú ạ, khoẻ, không sao hết, mới gửi thư về cho tôi đó.

Mấy ông bạn của chú ấy tròn mắt nhìn mình như Người đến từ hành tinh khác mới xuất hiện trên quả đất, lạ lùng, ngạc nhiên lắm, mình linh cảm có điều gì không ổn nên đi nhanh đến quầy, tâm sự với Hải,

***Mấy ông hỏi thăm chàng của ta, ta trả lời ông ấy OK Salem, thế là họ tròn xoe mắt nhìn ta như người ở hành tinh khác mới xuống vậy đó mi.

***Trời!!!, Hải thất thanh la lên, ai biểu mi nói vậy với cánh đàn ông, tiếng đó ghê lắm,

***Ghê là làm sao hả mi???

***Trời ơi trời, trời ạ, đúng là “chì" như Tuyết Thu rồi,

***Sao??, nói đi,

***Mầy có biết nghĩa của chữ Salem là gì không trời ạ,

***Là tên của loại cigarette chứ gì nữa,

***Phải rồi nhưng đối với cánh đàn ông thì họ gọi là thuốc “sao anh làm em mệt=s,a,l,e,m.", rồi đọc ngược lại mới ghê hơn nữa đó mi,

***Là sao???

***mà em làm anh sướng(m,e,l,a,s.), hiểu chưa má, trời ạ.

***Tại sao mi không cho ta biết sớm, mà bây giờ mới nói, mà làm sao mi biết được vậy?,

***Mi nhớ bà trẻ Lan Thanh không?, nó có người bồ là lính Biệt Động Quân chỉ cho nó, rồi nó kể lại cho ta nghe, nên ta chỉ nói OK Salem với mi và mấy má trong lớp thôi chứ ta đâu có đi nói với ai khác đâu mà hôm nay mi lại láo táo đi nói với mấy ông Lính là OK Salem.

*** Thần khẩu hại xác phàm rồi mi ạ, liếc nhìn cái bàn mình vừa tính tiền xong , thấy họ đang nhìn hai đứa, mình hết dám đến đó nên phải nhờ chị người làm mang tiền dư đến họ, mình vào ngồi với Hải không chạy bàn nữa, hai đứa thầm thì nói chuyện rồi cười khúc khích với nhau.



Con Đường Xưa Mình đi trong những ngày tháng hiếm hoi được gần nhau.

Những hình ảnh thân quen nhất của mình và ông Ba Gai và Sài gòn. Con đường xưa anh đi, ngày nay chẳng còn gì. Các rạp chiếu bóng Văn Hoa, Casino Đakao và Văn Cầm và nhiều nữa, kế rạp Đakao có tiệm Chè mà mình thường ghé ăn,









Văn Hoa, Văn Cầm là ghi dấu kỷ niệm nhiều nhất khi cần có giấc ngủ trưa mát mẻ, tránh cái nóng của Sài gòn. Chưa bao giờ xem lễ tại nhà thờ Tân Định nhưng theo chân anh, người tôi yêu rong ruổi chạy xe ngang qua đó hàng trăm lần, rạp hát Casino Đakao là rạp hát ghi nhớ nhiều kỷ niệm nhất. Mỗi khi từ c/c Sóng Thần-Dĩ An-Thủ Đức về Saigon, anh ấy thường lái xe theo xa lộ Biên Hoà, đến Thị Nghè, ghé Restaurant Mai Nương đường Huỳnh Mẫn Đạt, nhà của ông bà già vợ tương lai thăm, ăn một dĩa nai xào lăn và ếch chiên beur, hai món mà ổng thích do chính tay mình làm, người vợ tương lai nấu, mình không cho ai nấu ngoài chính mình làm rồi hai đứa cùng ăn. Trong lúc ổng tiếp tục lai rai chai 33 còn dang dở, mình lên lầu sửa soạn, khi xong là chúng tôi dọt qua cầu Thị Nghè, theo đường Hồng Thập Tự , quẹo Phải vào Đinh Tiên Hoàng, đến quán chè kế bên Casino Đakao cho mình ăn chè, ổng uống cafe+sữa đá, rồi hai đứa đến Văn Hoa, mua hai vé trên lầu xem film và trốn nóng, film chiếu tại rạp Văn Hoa tương đối mới và đa dạng, không như Casino Đakao chuyên film miền viễn Tây-Hoa Kỳ, chúng tôi thích Văn Hoa vì mới khánh thành, hệ thống máy điều hoà tốt, chỗ ngồi rộng rãi, ghế bọc da êm ái mà giá vé tương đối, tôi thích nhất là phòng chờ đợi(waiting room) rộng rãi và mát mẻ, ít có cảnh chen chúc khi mua vé và chờ đợi vào rạp. Khu vực trên lầu giá vé đắt hơn tầng trệt nhưng tương đối riêng tư, những cặp tình nhân có thể trao cho nhau những nụ hôn đam mê mà không sợ bị nhòm ngó, vì chẳng ai để ý đến những người khác làm gì, Văn Hoa không thua Rex về sự tối tân, chỉ không có hệ







thống cầu thang cuốn lên lầu mà thôi. Khi Saigon tương đối bớt nóng, mặt trời dịu lại, không khí tương đối không còn quá nóng, chúng tôi rời rạp, chú Lượng tài xế đã đậu xe trước rạp chờ sẵn, lái xe ra hướng nhà thờ Tân Định, quẹo trái vào Hai Bà Trưng trực chỉ Sài Gòn, chú Lượng thả mình xuống, tìm chỗ đậu xe nhưng không được rời xe vì sợ bọn khủng bố Việt cộng gài lựu đạn nên không đi ăn kem với chúng tôi được, tôi đưa tiền cho chú Lượng tùy nghi tiêu dùng, thả chúng tôi trước cafeteria La Pagode, hẹn sẽ đón tại đây khoảng 7 pm. Hai đứa cuốc bộ thư giãn, đi shopping nhưng mình không mua gì cả chỉ ngắm thôi, rồi âu yếm nói :

***Tha cho anh hôm nay nhưng kỳ sau trả bù nha.







Tôi mỉm cười và cảm thấy yêu chàng chi lạ, những giây phút quên đời, quên luôn bản thân mình là ai, chỉ còn hai đứa đầy áp hạnh phúc của những giây phút gần nhau, tất cả nhọc nhằn, đắng cay của cuộc đời trôi dạt về phía sau, không cần biết Qui sera sera.

Sau gần 2 giờ thả bộ, cảm thấy đói bụng, mình đề nghị:

***Mình đi ăn bún chả đi anh, em thèm món bún Bắc Kỳ 54

***Bún chả ở đường Lê Văn Duyệt nối dài, hướng hồ tắm Cộng Hoà-Ngã tư Bảy Hiền phải không em?

***Em không nhớ nhưng tiệm mà mình đã ăn rồi đó anh, ngã Ba ông Tạ.

***OK Salem em.

***Lại OK Salem, em mắc cở gần chết đó, anh với nhỏ Mộng Hải hợp nhau quá hén, mở miệng ra là Ok salem.

***Em nhắc anh mới nhớ, cô bé đó sao rồi em, cô ta vẫn khoẻ chứ? đã có chàng nào hớp hồn, đưa em vào mộng chưa?.

***Anh hỏi gì kỹ thế, nó với em suýt trở thành tình địch đó anh, nó tâm sự, khi đi ủy lạo lần đầu tiên nó với em cùng gặp anh thì nó đã chấm anh nhưng nó phải bỏ cuộc vì nó thấy anh nhìn lén em sao đó nên nó linh cảm là anh và em sẽ phải yêu nhau, nó đành bấm bụng rút lui có trật tự, vì thế em đã giúp nó và chàng "Với Thuỷ thủ anh là biển cả" quen và yêu nhau rồi."Anh có buồn không Anh!!!???", sau đó là lãnh cái nhéo đau điếng.

***Đau, đau em ạ,

***Đau hả anh, đau thì nhớ lấy để mà chừa cái tật xấu đó nha mình.

***Trời ạ, cái tật xấu gì em?

***Anh không biết thật ạ, hay giả mù sa mưa????, khi nào rảnh em sẽ nói cho biết.

Mùi thịt và chả nướng bay ra thơm phức, ngập cả đường phố, không hiểu cố hay vô tình mà cái quán đó cứ để quạt máy thổi mùi thơm bay ra đường, cho quán bớt mùi hay muốn thổi mùi thơm bay càng xa càng tốt để chiêu dụ khách hàng, có lẽ cả hai đều đúng. Chú Lượng tìm được chỗ đậu xe phía đối diện, tương đối an toàn, nên mời chú vào ăn với tụi mình nhưng chú ấy từ chối vì sợ sơ ý thì xe có thể bị gài lựu đạn, mình ordered một phần bún và chai beer 33, rồi mang ra cho chú, tội nghiệp vừa ăn vừa trông chừng xe, sợ Việt cộng đặt chất nổ và cũng sợ QC phạt vì xe không có người canh giữ.

Gần 9pm chàng mới trả mình về lại nhà, quán vẫn còn đông khách, mẹ im lặng không nói gì, có vẽ thông cảm cho con gái út cưng nhưng chị Hai có vẽ không bằng lòng lộ ra mặt, chị nói vừa đùa vừa thật:

***Về sớm quá hén hai Người, cứ mỗi lần Thu nó vắng nhà là y như khách họ vào đông, quán bán không kịp, cậu Bảy làm cashier mà tính tiền cứ lộn lung tung,

Mình cũng không nhịn.

*** Vậy thì cứ buổi chiều là em đi chơi cho quán bán đắt hơn nhe chị Hai, ông Ba Gai chen vào chữa lửa,

***Chúng em xin lỗi chị Hai, thông cảm cho tụi em, lâu lâu mới có ngày rảnh rỗi bên nhau nên quên mất thời gian, Thu giật tay mình, ra dấu im lặng rồi nói:

***Anh Hai làm cảnh sát nên lúc nào cũng gần chị Hai và gia đình, còn anh của em, chúng em được bao nhiêu thời gian để gần nhau, cao tay lắm là lúc bị thương, hoặc khi được về dưỡng quân thì tụi em mới gần được nhau, chị nghĩ đi, một năm 12 tháng, người em yêu phải sống trong rừng trong núi hay sông rạch cận kề với cái chết hết 11 tháng, làm sao chúng em được như gia đình anh chị, sao chị Hai ích kỷ vậy?.

Thấy tình hình có vẻ gay cấn, má chen vào:

***Thôi hai đứa im đi, có gì mà lời qua tiếng lại vậy, lâu lâu các em nó mới có được ngày gần nhau mà sao khó với em quá vậy Hai!!!

*** Má ạ, khó cái gì mà khó, đi chơi thì cũng phải biết giờ giấc mà về làm việc chứ, ai lại mê mẫn mà quên giờ giấc hết là làm sao?, má cứ bênh nó, động tới nó là má kiếm chuyện với con không hà,

***Hai ạ, con là chị cả, nó là út tụt mà, thương em con nhiều đi chớ, cứ đó mà so đi sánh lại,

***Thương yêu, chiều chuộng cho nhiều vào rồi có ngày quả bom nguyên tử nổ lúc nào không biết đó má ạ..

***Chị Hai ạ, “bom nguyên tử" nổ thì tụi em càng thích vì có baby để nựng, má có cháu ngoại bế hả má.

***Trời dữ hén, chưa tròn 18 mà có baby thì hơi sớm đó nha, hằng ngày bồng baby đi học chắc?

***Chị Hai khỏi lo, lúc đi học thì có má lo chăm sóc cháu ngoại, hoặc em sẽ gởi hay thuê baby sister trông con của em, chị Hai khỏi lo, em không làm phiền đến chị Hai chút nào đâu, tụi em đang muốn có baby đây, má ạ tụi con xuống chị Ba ở tối nay, ở đây khó chịu quá,

Mình lên lầu lấy đồ ngủ và chọn áo quần để ngày mai Chủ Nhật đi chơi tiếp, xuống lầu ôm hôn má, chào anh Bảy rồi kéo tay ông Ba Gai đi, Ông Bagai trừng mắt nói:

***Em chờ đó, để anh xin phép má, chị Hai, anh Bảy đã ,

Ông ra đằng sau bếp thưa với má, chị Hai và anh Bảy đưa mình xuống nhà chị Ba.

***Chị Hai ạ em thay Thu xin lỗi chị nhé, Má và anh Bảy, tụi con đi nha, ngày mai cô ấy hết giận con sẽ đưa về.

***Ừa đưa Thu đi đi Đại Uý, cho yên nhà, ngày mai nhớ đưa nó về nhé, anh Bảy lên tiếng.

***Má, chị Hai và anh Bảy yên tâm đi, ngày mai Thu sẽ về.

Mình vô ôm hôn má và anh Bảy rồi ra xe, lần này ông Ba gai bảo mình ra ngồi bench sau, chú Lượng lái xe, ổng bảo chú Lượng chạy theo hướng cầu Bình Lợi, về theo lối từ Thủ Đức qua Tam Hà vào tiểu đoàn cho an toàn vì khi đi qua Gò Dưa nhiều lúc mất an ninh, có thể bị du kích mai phục. Về đến nhà thì chị Ba đã đóng cửa đi ngủ, không muốn quấy rầy anh chị Ba và các cháu nên mình bảo ông Ba Gai:

***Thôi không vào chị Ba nữa đâu, mình vào phòng anh đi, em thích mình trọn vẹn với nhau đêm nay.

***Em không sợ anh sao?

***Sợ cái gì anh?

***Anh ăn thịt em.

***À em hiểu rồi, anh không nhớ sao?, em đã dâng hiến đời con gái cho anh nhưng anh bảo đợi chờ đến đêm động phòng cơ mà, anh quên rồi ạ?, em hơi tủi thân rồi đó, anh biết không?

Nói xong mình muốn khóc, không ngăn được dòng nước mắt tuôn trào, tiếng nức làm nghẹn cổ họng, ông Ba Gai xuống bench sau ngồi, ôm mình vào lòng vỗ về rồi nói:

*** Lượng lái xe vào ĐĐ đi em, anh chị ngủ lại trong trại,

Khi vào đến cửa Tiểu Đoàn thì những barrier kéo giăng ra để bảo vệ vọng gác đã che kín lối vào, xe phải dừng lại tắt đèn và người lính gác tiến đến gần hỏi

***Điểu

***Quái, Lượng trả lời,

Lúc đó barrier mới được mở ra cho xe vào, mình tò mò hỏi

***Họ nói gì vậy anh?

***Người ta gọi đó là mật khẩu(password), tức dấu hiệu để nhận nhau trong màn đêm, khi không thấy nhau rõ ràng, mật khẩu này chỉ người có trách nhiệm được biết, chú lính gác là người có trách nhiệm canh gác, chú Lượng là tài xế nên có trách nhiệm phải biết để trả lời, nếu chú Lượng không trả lời đúng thì người lính gác sẽ không mở cổng cho vào, mà đôi lúc có thể bị bắn chết.

***Gì ghê vậy anh!!!

***Nghiêm ngặt như vậy mà đôi lúc còn bị lộ đó em, nếu bị lộ thì rất nguy hiểm, nhất là lúc ở ngoài chiến trận, canh gác đêm, không nhìn được mặt mũi nên mật khẩu là đôi mắt nhìn xuyên suốt màn đêm, thường dùng cho lính gác, có những lần giữa đêm anh đi kiểm soát tuyến phòng thủ, bị hỏi mật khẩu luôn, nếu không trả lời đúng thì người lính gác có quyền nổ súng, mật khẩu chỉ được thông báo khi màn đêm buông xuống, lúc mà nội bất xuất, ngoại bất nhập thì mật khẩu mới được ban hành cho mọi người đều biết để sử dụng, chứ không bao giờ cho biết trước đâu vì sẽ bị lộ, khi mật khẩu bị lộ thì địch có thể dùng để xâm nhập vào vị trí giết hại ta.

Nghe ông Bagai giải thích, tự nhiên mình quên đi điều làm mình tủi thân, ngừng khóc và rồi lại nói năng bình thường.

Xe ngừng trước cửa văn phòng ĐĐ, chú Lượng vôi vàng xuống xe, nhanh chóng mở cửa văn phòng rồi vào phòng ngủ sắp xếp lại cho gọn gàng, mình nói:

***Chú Lượng ơi, để tôi làm chú về nghỉ đi, khuya rồi,

Ông ba gai thêm vào

***Em về nghỉ đi , anh chị lo được

***Vậy chìa khóa xe đây ông Thầy, sáng mai ông Thầy muốn em mấy giờ vào?

***Sau 9 am, vào đổ gas rồi mình đi Sài Gòn, đưa chị Thu về.

***Dạ, em về, em về nghe chị Thu.



***Vâng chú về., anh ơi đồ tắm em để sẵn cho anh trong phòng tắm, anh tắm trước đi, em xếp đặt giường nệm lại rồi em tắm sau.
***OK Salem baby.
***Lại OK Salem nữa, em không thích anh bắt chước nhỏ Mộng Hải đâu nha, không được nói tiếng đó nữa đâu ạ, nói mãi rồi nhập tâm lúc nào không biết.
***Yes Madam.
Áng chừng mỏi lưng nhiều vì suốt ngày đi, đứng chứ không có nằm nghỉ được chút nào hết, nên ông Ba Gai lên giường nằm đọc báo chờ mình tắm, nhà tắm nhỏ quá, thiếu thốn đủ thứ nên mình lóng ngóng không biết để khăn, áo quần ở đâu cho tiện nên cứ vắt qua cửa phòng tắm là xong, mình phải tập sống với môi trường lính là vừa, nghĩ như thế nên mình càng thương đời lính chiến nhiều, thiếu thốn trăm chiều. Tắm xong mình xà lên giường, ông Bagai duỗi cánh tay cho mình gối đầu, thấy thoải mái vô cùng, mình choàng tay vít đầu ông bagai nghiêng về phía mình , trao những nụ hôn ân ái cho người mình yêu, thật hạnh phúc vô vàn, mình thỏ thẻ:
***Anh biết sao mà em giận chị Hai không?
***Anh không biết,
***Chị Hai hay trách má, là để cho em quá tự do yêu anh, lỡ ra em mang bầu trước ngày cưới thì thiên hạ cười chê gia đình,
***Phần em , em nghĩ như thế nào?
***Em khác hẳn với chị Hai, em thích có baby với anh, để em đỡ nhớ anh những lúc chia xa, có con em sẽ chăm sóc, thương yêu con mình chu đáo, nhìn nó em bớt nhớ anh, đơn giản thế thôi anh, em không nghĩ gì xa xôi, hay tính toán gì cả. Chị Hai đánh giá sai con người của anh, nên chị không thấy được tình yêu cao thượng mà chúng mình dành cho nhau, ai cũng nghĩ rằng chúng mình đã vượt quá giới hạn, duy chỉ có anh và em hiểu, em biết anh đã yêu em thật lòng, anh đã giữ gìn cho em nhưng em thì lại nghĩ khác, với em sự dâng hiến cho nhau trong tình yêu trai gái khi tình yêu đã đến điểm tột cùng là sự dâng hiến trọn vẹn, tình dục cũng là tình yêu phải không anh, nó cũng đẹp và trọn vẹn cho nhau là tất yếu, với em, em đã tận hiến tình yêu của em cho anh rồi, còn khi nào anh đón nhận, đó là quyền của anh, anh nghĩ xem trong nhà có 4 chị em gái, ai cũng có chồng là lính nhưng lính anh Hai là cảnh sát,, lính anh ba văn phòng, lính chị Năm Hải quân ở căn cứ ,khác với lính của em rất nhiều, lính của em đầu sóng ngọn gió, không lúc nào không kề cận hiểm nguy, hằng giây hàng phút đối diện với cái chết trong gang tấc, sinh mạng như mành chỉ treo chuông, còn các anh ấy hầu như sống gần vợ, con quanh năm suốt tháng nên mấy bà đó không biết quý trọng những giây phút bên chồng như em, yêu anh em thực sự khổ nhiều hơn sướng, từ dạo yêu anh không lúc nào em có được giấc ngủ bình yên, tất cả bao quanh em là lo âu, nhớ thương, chờ đợi và sợ sệt, không biết anh sẽ ra sao? rồi em sẽ ra sao? nếu như không còn anh trên cõi đời này, nước mắt tuôn trào làm thấm lạnh môi, má mình tự hồi nào mà chàng vẫn để cho mình khóc, những giọt lệ thương đau không cầm được, mình nghẹn ngào, nức nở,
***Khóc nữa đi em, khóc cho dòng dư lệ tuôn trào, cho máu đào không còn đè nặng tim em, cho niềm u uất tan chảy khỏi tâm trí, cho em bớt nghĩ suy cùng quẫn, anh đang ôm em đây, em đang trong vòng tay anh, anh đang uống những giọt lệ bi thương đã làm em khổ đau vào tim gan anh, điều anh lo sợ nhất nay em đã biết dù anh cố kìm giữ, anh sợ khi yêu anh, em rất dễ dàng trở thành góa phụ đơn côi với vành tang trắng đi nhận xác chồng, say đi để thấy mình không là mình,
***Đừng nói nữa anh, em sợ, em muốn có baby, chiều em đi anh, cho em đỡ nhớ thương khi phải miệt mài trong chia ly, cách trở, cho em niềm hy vọng bình thường của cuộc đời người đàn bà được yêu chồng yêu con, mình yêu nhau đi anh, nếu em được ơn phúc có thai, em sẽ vô cùng hãnh diện với mọi người, em sẽ vô cùng sung sướng làm người mẹ của con chúng ta, em sẽ chăm sóc, thương yêu con mình nhất trên cõi đời này đó anh, anh tin em không?, em sẽ nuôi con mình bằng chính sửa của em ít nhất 6 tháng, em không sợ thân hình sẽ default , em muốn con chúng ta lớn lên bằng nguồn sửa mẫu tử,

Chàng ôm chặt mình trong vòng tay nam giới rắn chắc, mình mơ màng trong đam mê ân ái, dâng trọn vẹn báu vật trinh nữ cho người mình yêu thương, thật tuyệt vời trên tất cả tuyệt vời, mình thì thào:
***Em hạnh phúc quá anh yêu, em cảm ơn anh thật nhiều,




Mình ôm chặt chàng hơn, trao cho chàng những nụ hôn dài vô tận, hai thân hình quấn quýt, hòa quyện vào nhau làm một, đưa nhau đến đỉnh cao tuyệt vời của niềm ân ái.
Giấc ngủ đến với chàng và mình thật nhẹ nhàng thanh thoát, không mộng mị, không mơ màng mà rất thật, rất hạnh phúc, hai đứa cho nhau thật trọn vẹn, thật hoàn mỹ, hy vọng mầm sống của chúng mình sẽ sinh sôi khoẻ mạnh, nhanh chóng khôn lớn trong thân thể mình, cầu mong Thượng Đế chở che và ban bình an cho mọi ước nguyện của con được thành hiện thực, mình thầm cầu nguyện. Nghe tiếng gõ cửa và chú Lượng lên tiếng,
***Ông Thầy dậy chưa?, 10 am rồi đó Thầy ơi, cafe +thuốc là em để tại phòng khách, em xuống ban quân xa đỗ gas rồi quay lại liền,
***Anh thức rồi, anh ra uống cafe liền, ừ em đi đỗ gas đi, em nói ban quân xa cấp thêm 1 can gas reserve nghe.
***Dạ
Mình tắm rửa xong nhưng trong phòng tắm không có gương soi nên phải ngồi trên giường trang điểm,
Thấy vậy chàng nói:
***Phòng ngủ và phòng tắm của lính thiếu thốn quá phải không em, anh sẽ nói Tr/Sĩ H. đi mua thêm 2 tấm kiếng cho phòng tắm và phòng ngủ để em bớt thiếu thốn, trước đây ít có phụ nữ đến đây ngủ lại nên anh và Tr/Sĩ H không biết là cần phải có gương soi cho phụ nữ, thật là sơ ý.
***Ít phụ nữ có nghĩa là đã có phụ nữ ngủ lại đây rồi phải không anh?
***Đúng thế em, trước em là Diệp, Diệp đã đến đây ở mấy ngày.
Ừ nhé, bây giờ thì em tin mình rồi, chưa có người phụ nữ nào ở tại đây, ngoài Diệp. phải thế không anh?, vừa thoa chút phấn hồng lên má, mình vừa hỏi,
***chuyện dài dòng và buồn ơi là buồn cho cuộc tình chia xa trong ngấn lệ đau thương.
***sao mà lâm li bi đát vậy mình, buồn lắm hả anh?, chia sẻ với em được không?,
***Khi nào có thời gian anh sẽ kể cho em nghe, đau thương bi đát lắm em.
***Kể em nghe đi, em không ghen, không giận gì đâu, vì em đã hiểu anh, em có anh rồi mà, đâu cần phải tranh giành với ai nữa đâu mà em sợ.
***Dài dòng lắm, không đủ thời gian đâu, em còn muốn đi chơi nữa mà, làm sao kể hết được.
***Hôm nay em không đi chơi, ở đây, nghe anh kể chuyện về Diệp một lần cuối cùng và em sẽ không bao giờ nhắc đến cô ấy nữa, anh đồng ý không?, sau khi anh đã kể hết cho em nghe., em nhờ chú Lượng ra chợ Thủ Đức mua thức ăn mang vào là được rồi, hoặc nói chú Lượng ra chị Ba order cũng được. Em nhắc lại là hôm nay không đi chơi mà em ở nhà nghe chuyện tình của anh, em hy vọng kể từ hôm nay sẽ không còn phải nghe bất cứ một chuyện tình nào khác của anh nữa, vì anh đã có em rồi đúng không?
*** Chính xác, no more.
*** Vậy anh ra uống cafe đi kẻo nguội., em trang điểm chút xíu rồi em ra.
***OK em xong rồi cưng ạ, chúng ta có thể bắt đầu được chưa anh?
***Cũng trên bộ ghế salon chúng ta đang ngồi, anh và Diệp đã tiếp ô/b Tôn Thất V..song thân của Diệp và Lâm bạn anh, cậu của Diệp, để định đoạt số phận của một mối tình đau thương vì nghịch cảnh xã hội và Đất Nước. Anh còn nhớ rất rõ, sau khi trở về từ Hoa Kỳ, qua Cambodia rồi vượt qua Khe sanh tiến vào lãnh thổ Lào-Lam Sơn 719, anh vừa được vinh thăng Đại uý đặc cách mặt trận, TĐ được về hậu cứ bổ sung quân số và huấn luyện, trong một dịp dùng cơm tại nhà Diệp, có thể anh không được warm welcome bởi ba mẹ của D..anh nghĩ vậy nhưng D.. đã xuống tận đây nói là chiều thứ bảy này phải lên nhà Diệp, có chuyện quan trọng nhắc anh là phải đến, mọi lý do thoái thác, Diệp không chấp nhận đâu và phải mang quân phục, đó là yêu cầu của Diệp. Bàn ăn, thực khách gồm Tr/Tá Văn ngồi đầu bàn,vợ chồng Lâm ngồi kế tiêp và anh, phía bên kia bà V.,.Diệp và anh chàng kỹ sư điện tử tên An đối diện anh, ô kỹ sư này là thuộc cấp của papa Diệp, người mà mình đoán là ô/b Văn muốn Diệp kết thân để tiến xa hơn, không khí có vẻ trầm xuống rồi trở nên căng thẳng khi D.. bắt đầu lên tiếng.
***Anh An ạ, như D..đã nói với anh rồi, hôm nay D.. muốn giới thiệu để anh biết người mà Diệp yêu, anh ta đang ngồi đối diện anh đó, Đại /uý B.., lính TQLC, Diệp nghĩ rằng anh đã chứng kiến tình yêu của Diệp dành cho anh ấy vì thế D ..mong anh thông hiểu, tình yêu không thể cưỡng ép, maman&papa không thể ép Diệp trong vấn đề tình yêu, chỉ có con tim của D..mới có thể có quyết định mà thôi, hơn nữa Diệp yêu nên Diệp được quyền chọn lựa người mình yêu, papa&maman không thể chọn thay cho Diệp được, Diêp biết anh có thể buồn nhưng thà buồn một lần cho nó xong đi, cứ để giằng dai thì mệt mỏi lắm, Diệp xét trong vấn đề này D..không có gì phải ân hận vì Diệp đã nói cho anh biết rồi nhưng có lẽ anh không tin, hay vì anh quá tin tưởng vào lời hứa của papa&maman nên anh cứ theo đuổi D.., kết quả ngày hôm nay rõ ràng là anh đang yêu đơn phương, vì Diệp không yêu anh vì trái tim của Diệp đã có chủ.
***Diệp con im đi, ba không cho phép con nói như vậy với Tr/uý An, ba mẹ đã quyết định là con sẽ kết hôn với An, ba, mẹ không chấp nhận ông Đại uý B..là thành viên của gia đình này, chắc gì ông ta đã yêu con thật lòng hay ông ta chỉ bắm vào con để buộc ba vì thương con nên phải lo lót, chạy chọt cho ông ấy về chốn yên bình, rời khỏi đơn vị tác chiến.
***Ba không thể nói như vậy với anh ấy, đó là sự xúc phạm lớn lao đến danh dự và tư cách của ảnh rồi Ba ạ, con xin Ba đừng nói như thế
Không còn chịu đựng được thêm nữa, anh đứng dậy, chào mọi người rồi bước ra, Diệp cũng đứng dậy, nói:
***Anh chờ em ngoài xe, em đi theo anh,
***Không được đâu Diêp, em phải ở lại với gia đình.
Diệp gắt lên
***Diệp nói anh chờ ngoài xe, em lấy đồ đạc rồi đi, anh mà không chờ em cùng đi thì ngày mai đến đây mang xác em đi chôn,
Nói xong Diệp chạy nhanh lên lầu, anh bước ra khỏi cửa đứng cạnh xe hút thuốc, Lâm ra theo nói:,

***Tao giao nó cho mày đó, săn sóc và giữ gìn cho nó, mai tao đến nói chuyện
***Con bỏ Ba Má và gia đình này sao con, con không thể làm như vậy, có gì con từ từ giải quyết, bà Văn vừa mếu máo vừa nói,
Tiếng ông Văn. hét lớn,
***Bà để nó đi đi, tôi không có đứa con nào như nó, tôi không cần thứ con như vậy
***Thưa Má con đi, Diệp đi nghe anh An.
An xách túi xách cho Diệp ra xe, anh nhận túi xách, bắt tay nói lời cảm ơn An đồng thời xin lỗi An thay Diệp,
***Diệp đi nghe cậu mợ Lâm.
Diệp leo lên bench sau, Lượng lái xe, anh ra sau ngồi ôm Diệp, Diệp khóc nhiều lắm như chưa từng bao giờ được khóc, nước mắt ướt đẫm áo anh, tựa đầu vào vai anh Diệp nức nở,
***Đừng giận papa nghe anh, em yêu anh nhiều.
***Vì em anh có thể bỏ qua tất cả nhưng xúc phạm tới danh dự của anh thì phải trả giá, con người anh sống vì danh dự, chết cũng vì danh dự, Diệp im lặng.
Lượng lên tiếng,
***Mình đi đâu bây giờ ông Thầy, về nhà hay về hậu cứ,
***Diệp, em muốn về nhà anh hay về hậu cứ của TĐ?
***Về hậu cứ đi anh, em thích và cảm thấy chỗ đó thân quen với em hơn cả, em gần gũi với mấy chú Lính trong những dịp đá banh hay tiệc khao quân, anh nhớ lần đá banh tranh giải của TĐ không?, nhờ em cổ vũ rất hăng hái nên ĐĐ1 đã thắng ĐĐCH, đoạt chức vô địch của TĐ đó , anh nhớ không?, ông Th/Tá Tống TĐT trao giải thưởng $10,000 cho đội vô địch, anh và em tặng thêm $5000 rồi đưa ra quán Hương Điền ăn uống, vui làm sao anh nhỉ,
***Quán Hương Điền của chị Ba hả anh? Thu hỏi,
***Đúng rồi em, vì thế chị Ba mới có cảm tình với anh và sau này chị muốn giới thiệu em cho anh đó,
***À ra thế, có phải Diệp thường mang mini jupe không anh?
***Đúng rồi, nhưng sao em biết?
***Chi Ba có kể cho em nghe qua về bạn gái anh và chị nói anh rất chiều chuộng cô bé học trò đi Honda dame, thường mang Jupe màu đen, áo chemise trắng xuống thăm anh, anh thường đưa ra quán ăn trưa,




***Ừa thế đúng là Diệp đó em.
***Ủa Diệp cúp course, rồi xuống thăm anh hả?
***Thỉnh thoảng thôi em,
*** Chị Ba nói Diệp đẹp và dễ thương, nói giọng Nam lai Huế. Em cảm thấy hơi tội nghiệp cho Diệp rồi đấy, Diệp bạo gan hơn em, chứ em từ khi yêu anh, em chưa cúp course lần nào đâu nha, nghỉ có xin phép đàng hoàng,
***Cảm ơn em,
***Cảm ơn cái gì anh, em cũng có thể đang khổ như Diệp rồi đó anh, chị Hai bắt đầu lộ ra khó tính với em, thường cứ trách má và chị Ba sao lại để cho em giao du với anh quá thân mật như vậy, như đem con gái mình cho không người ta vậy đó, vì thế em đã phản ứng như tối hôm qua, anh có thấy thương cảm em như thương cảm Diệp vậy không anh?, làm thân con gái thật khổ anh nhỉ!!, tình yêu thường trắc trở bởi nề nếp cổ hủ, tục lệ lỗi thời, mà gia đình, xã hội thường bám víu vào đó để áp lực nặng nề lên thân phận phụ nữ, dù rằng qua luật Gia đình của bà cố vấn Ngô Đình Nhu được ban hành trong thập niên 60’s, nhưng vẫn chưa giải phóng được hoàn toàn thân phận người đàn bà, chưa thoát khỏi những áp bức của gia đình, xã hội để lại từ chế độ phong kiến lạc hậu, à rồi sao nữa anh, kể tiếp đi,

***Hôm sau, Lâm gọi telephone cho anh nói:
Anh chị tao muốn gặp mày và Diệp, mày bằng lòng không?
***Mày chờ tao hỏi ý của Diệp để xem, đây là vấn đề của Diệp nên tao không có quyền quyết định,
***Được rồi mày hỏi đi rồi gọi lại cho tao biết.
***Diệp em, cậu Lâm hỏi papa&maman muốn gặp em và anh để nói chuyện, em bằng lòng không?, để anh trả lời cho Lâm biết.
***Anh nói mời ô/b xuống đây, gặp tại đây chứ em không gặp chỗ nào khác, em không về nhà đâu.
Anh gọi Lâm, báo cho biết là tụi anh OK gặp ô/b tại văn phòng ĐĐ 1, mời ô/b xuống, Lâm hỏi giờ nào?, trưa nay khoảng 11-12 pm,
***dừng tại đây đi anh, chú Lượng đến rồi, mình đi ăn điểm tâm, em thấy đói bụng, anh muốn ăn ở đâu? tiệm chị Ba hay ra chợ Thủ Đức.

***Ra quán chị Ba đi em, nói rõ cho chị biết tối hôm qua em định xuống ở với chị Ba nhưng chị đã tắt đèn đi ngủ, không muốn làm phiền a/c và các cháu nên em vào doanh trại của anh để ngủ.
***Ừ được rồi, có gì phải lo lắng đâu anh, mình là của nhau rồi, em đủ 18 tuổi để có thể tự quyết định đời em, mà em nói cho anh biết, không ai có thể làm cho em lung lay để không gần được anh đâu, trừ khi người đó là anh, là anh muốn xa em, bỏ rơi em thì em đành chịu thôi.
***Em nói gì kỳ vậy Thu, anh mà bỏ rơi em à, cho đến giờ này em vẫn chưa hoàn toàn hiểu anh hả Thu?, bao giờ và bao giờ anh cũng là người yêu em và là người chồng chung thuỷ của em với đầy đủ trách nhiệm và bổn phận của thằng đàn ông, anh đã đốn thì anh phải vác dù rằng nặng tới đâu, anh cũng vác, em hiểu chưa??, Tôi nghiêm nghị nói.
Ôm chặt ông Ba gai mình thỏ thẻ,
***em đùa đó anh, em biết anh yêu em chân thành, em cũng thế, có tình yêu của anh, em không sợ và sẽ không lùi bước trước bất cứ chướng ngại nào cản trở con đường Tình ta đi. mình đi thôi.
Đến tiệm chị Ba, thấy chị đang quá bận rộn với thực khách, mình bảo chàng:
***Để em phụ chị Ba chút nha anh, ừ làm đi em.
Mình vào, chị Ba thấy mình, mừng ra mặt, để em phụ với chị lo tiền bạc, chị lo service cho khách đi, chị Ba càu nhàu, sao mấy con nhỏ chạy bàn hôm nay đến trễ thế không biết, chị tối tăm mặt mũi từ sáng đến giờ.
***Không phải họ đến trễ đâu nhưng đột nhiên hôm nay khách đông hơn mọi khi nên chị bận rộn đó thôi, chứ người ta không trễ đâu, để em phụ chị, nhận order và thu tiền, chị lo nấu nướng đi.

Mình làm cafe cho chàng và chú Lượng uống trong lúc chờ mình phụ với chị Ba, khoảng nửa giờ sau quán mới bớt người, mình quay lại hỏi chàng và chú Lượng muốn ăn gì,
***Em làm gì cho Lượng ăn trước đi, anh chưa đói, anh chờ em xong việc ăn luôn thể,
***Em ăn hủ tiếu bò kho chị Thu ơi,
***Có ngay chú, 1 hủ tiếu bò kho chị Ba.
Quán bớt khách, mình làm 2 phần bò kho bánh mì cho chàng và mình, đang ăn thì chị Ba sà tới
***Chào chị Ba, quán đông khách thì mệt nhưng mà vui phải không chị, tiền vô đầy túi.
***Sao từ Sài gòn có chuyện gì không mà xuống sớm vậy.
***Tụi em xuống đây tối hôm qua vì chị Hai xiên xõ em, em định xuống ngủ với chị Ba nhưng khi chúng em đến đây thì nhà chị đã đi ngũ rồi, không muốn làm phiền anh chị và các cháu nên tụi em ngủ ở trong trại,
***Mà chuyện gì với bà Hai vậy?
***Chẳng có gì quan trọng, tụi em đi chơi về trễ, chị Hai xiên xõ, nói Má chiều em quá có ngày bom nguyên tử nổ lúc nào không biết, em bực mình quá cự lại rồi quyết định xuống chị ngủ nhưng chị đã ngủ rồi, nên chúng em vào vào ngủ trong doanh trại của ảnh.
Chị Ba đứng dậy, đi vào trong phòng khách rồi đứng nhìn ra, ngoắc mình vào rồi hấp tấp hỏi,
***Sao rồi đã có gì với Đại uý chưa em?
***Có gì là có gì, chị nói rõ đi,
***Là chuyện người lớn đấy,
***Em đã cho anh ấy đời con gái rồi nhưng không phải do anh ấy đòi hỏi đâu, mà em van xin và tự nguyện để em có thể có con với anh ấy, cho đỡ nhớ nhung khi phải xa ảnh, chị đừng quá lo lắng, em biết phải làm gì, chính anh ấy không muốn và từ chối nhiều lần, anh bảo nên chờ đợi chuyện ấy cho đến đêm Tân Hôn nhưng em đã chủ động muốn có baby với ảnh, vì em sợ nếu một ngày nào đó không may xảy đến, anh không còn trên cõi đời này nữa thì em sẽ ra sao, em yêu ảnh chân thành với tất cả rung cảm của con tim, em muốn có giọt máu của anh trong em để mãi mãi em còn có anh bên em, em không xốc nổi đâu chị, chị đừng lo, ảnh đã có giấy phép của nha An Ninh QĐ cho phép kết hôn với em, sau khi họ đã âm thầm điều tra lý lịch của em và gia đình rồi, điều này em không biết cho đến lúc em tình cờ đọc được nó trong table de nuit trong phòng ngủ của ảnh, chị thấy đó nếu anh giả dối hay muốn lừa đảo trong tình yêu thì tại sao anh âm thầm xin phép được cưới em làm vợ mà không cho em biết, chi an tâm chưa?, chị chọn cho em đúng Người rồi, chúng em cảm ơn chị thật nhiều.
***Chị Ba vui vẻ nói: có như vậy mới là chị của em chớ, không đúng Người thì làm sao mà chọn cho em mình chứ, thôi được rồi ra với ổng đi.
***Có chuyện gì mà em trông có vẻ tươi tĩnh vậy, ổng hỏi,
***Chị Ba hỏi về chuyện tối hôm qua em ngủ lại trong anh, có gì xảy ra không?
***Em trả lời chị ấy như thế nào?
***Thì có sao em nói vậy thôi, không thêm mắm thêm muối mà cũng chẳng giấu diếm điều gì, em cũng đã cho chị biết đó là nguyện vọng và mong ước của đời em, em đã quyết định với niềm kiêu hãnh của người con gái, khi quyết định trao sự trinh nguyên cho người mình yêu, trong tinh thần tự nguyện, hoàn toàn tự nguyện, anh yên tâm chưa?.
***Cảm ơn em nhiều, anh yêu em. Bây giờ em muốn đi chơi đâu?
***Trở lại rạp Văn Hoa, em muốn hai đứa bên nhau suốt buổi chiều nay trước khi về nhà, chính tay em sửa soạn buổi cơm chiều cho anh và chú Lượng.







***OK Salem.
***Lại nữa, lại salem nữa rồi, em không thích đâu, em lập lại là em không thích anh nói Ok Salem nữa nha, nói nữa là em cho anh đi theo nhỏ Mộng Hải luôn đó nha.
***Yes Meme, I won't.
Ngày vui qua mau, 6pm mình trở về nhà nhưng ổng muốn mua vịt quay và bánh mì ở chợ Củ để mời mọi người trong gia đình cùng ăn, mình chọn mua hai con vịt thật mập, mấy ổ bánh mì nóng giòn rồi về nhà, thấy mình chị Hai la lên
***Thu nó về rồi má ơi
Má từ dưới bếp chạy ra, ôm lấy mình hôn trán, hôn má, xoa đầu làm như mình từ rất xa mới về.
***Chào má, chào chị Hai, anh Bảy, em đem Thu về lại rồi đó, chúng con có mua vịt quay, bánh mì về để nhà ăn. Lượng em mang vào rồi cho xe đậu trong sân nhưng vẫn phải nhòm chừng nghe chưa,
***Dạ, ông Thầy.
Chị Hai thì nhìn mình có vẻ kỹ càng, soi mói, ngó trước ngó sau như là đang tìm kiếm vật gì, mình lại bắt đầu bực mình, không nhịn mình nói:
***Bộ em lạ lắm hay sao mà chị nhìn gì dữ vậy, em có mất miếng da miếng thịt nào không hả chị,
***Ờ nhìn vậy thôi, xem có gì thay đổi không, không có gì thì thôi.
***Thôi chị vui lòng chặt hai con vịt ra cho Ba Má, anh Hai, anh Bảy và các cháu ăn đi cho kịp nóng, chẳng có gì đâu mà tìm với kiếm ,
Anh Bảy lấy thịt vịt, bánh mì và beer ra ngồi cái bàn sát sân nhà để ăn uống với chú Lượng, mình, ông ba gai, ba, má anh Hai cùng các cháu ăn bàn sau bếp, chị Hai đang ăn thỉnh thoảng phải đứng dậy làm món ăn cho khách, mình phải lo cho ông Ba gai vì lần đầu tiên ông ăn uống chung với Ba Má, anh chị Hai nên không được tự nhiên lắm, mình cố gắng tạo bầu không khí thân mật, gần gũi cho mọi người bớt căng thẳng và đã có kết quả là buổi ăn uống rất tự nhiên, thoải mái, mọi người đều vui vẻ, chuyện trò đến 9 giờ thì ông Ba Gai xin phép ba má và mọi người ra về, mình tiếc nuối, ước gì mình được theo ông bagai xuống ngủ trong trại như đêm hôm trước
***Anh về, chúc em ngủ ngon
Thấy không ai theo dõi và ở chỗ khuất, mình vít đầu ông Bagai xuống hôn nụ hôn dài,
***Anh về, nhớ em trong giấc ngủ nhé anh.
***I will
Lượng nổ máy xe rồi vọt đi.


Phần 6.
Ông Ba gai chỉ còn mấy ngày dưỡng sức nữa là phải đáo nhận đơn vị hành quân, theo dõi tình hình chính trị căng thẳng từng giây từng phút của hoà đàm Paris, từ 1968-27 tháng 1 năm 1973, từ đó mọi hoạt động quân sự của hai bên rất sôi động, mọi đơn vị tiền tuyến trong tình trạng báo động đỏ 25/24, anh ấy thì quanh năm suốt tháng với bưng biền, chỉ l/l bằng thư tín, gửi về hậu cứ rồi Tr/Sĩ Hy chuyển đến cho mình hằng tuần, đôi lúc tháng, thư có nói cho mình biết: gia đình anh ấy sẽ qua thăm gia đình mình để bàn chuyện lễ hỏi và cưới. Rồi có một hôm có một toán thực khách đến quán mình ăn uống, sau này mình mới biết đó là gia đình chàng, gồm: người anh cả với hai người anh khác thêm 1 bà chị, cùng cô em gái và bà má bất thần đến nhà mình mà không thông báo trước, họ đến bằng hai xe, 1 dân sự Simca, và 1 Jeep nhà binh, như là những thực khách vào quán ăn thế thôi, họ order nhiều món ăn, nói chuyện cười đùa vui vẻ, linh tính báo cho mình biết, họ không là những thực khách bình thường, thỉnh thoảng họ nhìn mình rồi chụm đầu vào nhau nói chuyện rồi lại quay ra nhìn mình, giác quan thứ 6 của mình ở mức căng thẳng tột cùng, không biết chuyện gì đây, mình không để các chị người làm ra nhận orders, mà mình sẽ đảm nhiệm, cầm menu và giấy viết trên tay, mình hồi hộp tiến đến,
***Xin chào Bác, và các anh, các chị, xin cho biết dùng các món gì ạ, vừa nói vừa để bảng menu trên bàn,
***Xin lỗi chị có phải là chị Thu không?, người đàn bà trẻ nhất lên tiếng,
***Dạ chính tôi, thưa chị nhưng sao chị biết tên tôi thế,
***Chẳng giấu gì chị, chúng tôi có người quen giới thiệu quán Mai Nương bán thịt rừng của cô Thu rất ngon, nên chúng tôi nhân dịp về Sài gòn, rủ nhau đến ăn, vậy chị cứ tự nhiên làm những món mà chị cho là đặc sản ngon nhất của quán cho chúng tôi thưởng thức với,
***Dạ chúng tôi sẽ cố gắng làm hài lòng Bác và các anh, chị,
Nói xong mình định đi vào gửi order cho má và chị Hai nấu nhưng bị gọi nên đứng lại,
***Dạ anh hỏi gì ạ.
Người đàn ông lớn tuổi nhất mà mình đoán là ông anh cả hỏi:
***Cô Thu ơi, quán có thức uống gì cô?
***Dạ chỉ beer 33, La Rue và rượu đế Gò Đen ngâm Hà Nàm nai, nhím thế thôi,
***Có rượu Tây, Mỹ không cô?
***Dạ không ạ,
***Nếu chúng tôi không uống beer và rượu tại quán, chúng tôi có thể mang rượu chúng tôi đến uống được không cô? và chúng tôi sẽ tính toán tiền lời thêm cho quán để bù vào khoản chúng tôi không uống rượu ở đây, thú thật chúng tôi không quen uống thứ rượu mà quán cô Thu bán, cô nghĩ sao?
***Dạ xin anh cho phép để tôi hỏi đã, vì tôi không thể tự quyết định,
Mình ra sau hỏi má
***Má ạ, có toán thực khách lạ lắm, họ gọi tất cả các món ngon nhất của quán mình và họ yêu cầu được uống loại rượu của họ chứ họ sợ uống rượu hà nàm của mình, họ sẽ trả thêm tiền để bù lại tiền lời của bán rượu cho mình, vậy má có cho phép họ uống rượu của họ mang đến không?, họ nói ăn thịt rừng mà uống bia thì không hợp lắm.
***Thôi được, con cho họ biết là họ được uống rượu của họ, à nhưng họ như thế nào, thuộc giới nào?, ưa say sưa không?
***Không đâu má, trông họ có vẻ noble, họ nói họ từ xa đến, có người giới thiệu quán mình đặc sản thịt rừng ngon, nên họ đến thưởng thức, má đến đây xem.
Mình vén tấm rèm ngăn cách giữa quán với nhà bếp để cho má nhìn, má nói:
***Được rồi con, nói họ được phép uống thứ rượu của họ, không cần tính tiền lời về rượu, như thế họ gọi những món gì?
***Họ nói món gì ngon là cứ làm,
***Mình hôm nay có: nai, nhím, cheo, thỏ, ếch và trút, vậy mình sẽ nấu 6 món, con báo cho họ biết, sẽ được serve hai món cùng lúc
***Dạ con nhớ rồi má,
***Mình trở ra thông báo là được uống rượu của họ mà không phải trả thêm khoản phí tổn nào và các món ăn được serve 2 món một lần và sẽ serve 3 lần tức 6 món.
***Nhưng này chị Thu, quán có món gì người già răng yếu ăn được không chị, tôi sợ mẹ tôi không ăn được thức ăn hơi cứng,
***Ngoài các món thịt rừng chúng tôi lấy từ mấy ông Không Quân tại Biên Hoà, quán còn có: cá lóc hấp, canh chua đầu cá lóc, cá bông lau, lươn từ vùng 4 đưa lên,
***a vậy mà cứ tưởng chỉ thịt rừng thôi, vậy nè chị Thu, mẹ ăn cá lóc hay cá bông lau?, vậy đi chị Thu
***Chị cho thêm canh chua đầu cá lóc và cá Bông lau hấp chị nhé, cảm ơn chị và cơm cho mẹ em.
***Dạ được chị ạ.
Mình lén nhìn bà cụ, bà rất phúc hậu, hiền hoà rất dễ mến, bà ít nói,
Sau khi ăn uống xong bà chị gọi tính tiền, mình đưa phiếu tính tiền cho chị Hoa(người giúp việc) mang đến, khoảng $2,300 VNCH đồng, chị Hoa mang về 5 tờ 500$, mình bỏ tiền thối $200 vào dĩa, chị Hoa mang đến và bà chị nói chị Hoa giữ lại tiền thối như là tiền tip.Khi họ đứng dậy ra về thì như có linh tính sai khiến, mình đứng lên đi ra tiễn khách, thì người đàn bà trẻ nói:
***Chẳng dấu gì chị, tôi là em của anh B, người yêu của chị, đây là mẹ tôi, ông anh cả, vợ chồng bà chị và vợ chồng tôi, chúng tôi đến đây hôm nay là để xem mắt người con gái mà anh tôi yêu và muốn cưới làm vợ, đây là bức thư anh tôi dặn mang xuống cho chị để chị lo sắp xếp tục lệ đám hỏi vì anh không về được nên chính chị phải quyết định mọi sự thay anh ấy, trước lạ sau quen, chúng tôi toàn là dân nhà binh hết nên không thông hiểu những thủ tục rườm rà của đám hỏi đám cưới dân sự nhiều, ngày mai tôi với chị tôi sẽ thay thế mẹ tôi, sẽ trở lại, xin được phép gặp hai Bác và chị để bàn chi tiết, đây là bức thư anh ấy gửi về cho chị, chị đọc và sắp xếp chị Thu nhé, mẹ tôi đang bệnh nên xin hai Bác thứ lỗi cho không đến được trong ngày mai. Ngày mai chúng tôi trở lại lúc nào thì thuận tiện?, số phone nhà ông anh, chúng tôi đang ở tại đó chị cần gì cứ gọi chị nhé, còn tôi và bà chị ở tận Mỹ Tho lận. Cảm ơn chị đã cho ăn thật ngon, mấy ông còn hẹn trở lại thưởng thức thịt rừng tiếp, thôi chúng tôi về nghe chị Thu, cho chúng tôi kính lời thăm hai Bác và quý anh chị em.
Mình nghe và đọc thư mà muốn tá hoả tam tinh luôn, ông chưa cho mình biết bất cứ chi tiết nào về đám hỏi, đám cưới cả, tự dưng nói người nhà đến thưa chuyện, rồi bảo mình toàn quyền quyết định, giờ giấc, cách thức học đạo với ông linh mục tại nhà thờ Thị Nghè, tiền bạc, nữ trang thì đã có bà chị lo, áo quần cô dâu thì bàn bạc với cô em, sẽ đám hỏi và đám cưới cách nhau 1 hoặc 2 ngày thôi vì ổng chỉ xin được 7 ngày phép, bên đàng gái sẽ đãi tiệc tại Sài gòn, lễ cưới cử hành tại nhà thờ Thị Nghè sau đó sẽ đưa dâu và tiệc cưới tại nhà hàng ở Mỹ Tho, ông gởi ni tấc và bảo mình đặt may bộ áo vest, tuỳ mình chọn kiểu, luôn cả giày, có nghĩa là tất cả phải gói gọn trong 7 ngày vì ông đã hứa với vị Tư Lệnh để được chấp thuận về cưới vợ sau hiệp định Paris mấy ngày, rồi sẽ quay lại chiến trường ngay vì đang ngưng bắn da beo, địch lơi dụng để lấn đất dành dân và ta phải bảo vệ lãnh thổ và dân chúng trước tham vọng của địch quân. Khi nào chuẩn bị xong thì báo tin cho ổng bay về, mình hoảng quá chạy đến hỏi má, thật cảm ơn má, má bình tỉnh vô cùng, giúp mình tính toán chu toàn mọi việc để ngày mai tiếp phía đàng trai ở phòng khách trên lầu, má nói.
***Ngày mai 4 giờ chiều mời gia đình chồng con đến nói chuyện và dùng cơm chiều, xin họ cho biết bao nhiêu người đàn ông, đàn bà để mình chuẩn bị cơm, nước và tiếp đón, con Hai treo bảng phải đóng quán ngày mai, gọi chị Ba đóng quán một ngày lên phụ nấu nướng với chị Hai, gọi chị Năm chuẩn bị tiếp bà chị và cô em chồng, anh Hai, anh Ba và anh Năm sẽ tiếp khách đàn ông nếu có, thằng Bảy lo sắp xếp lại phòng khách trên lầu cho gọn gàng sạch sẽ ngăn nắp, mua hoa tươi cắm vào cho đẹp mắt, con Thu nhớ ra tiệm làm tóc chải chuốt lại tóc tai, lo ủi lại áo quần cho ba má, rồi đi làm đi, ai lo việc nấy.
Được mẹ tính toán chu đáo mình mừng quá, lấy lại được sự bình tỉnh, mình gọi ngay cho cô em của anh ấy, thông báo giờ giấc và chi tiết cho buổi gặp mặt ngày mai và được trả lời 3 đàn bà, 3 đàn ông gồm vợ chồng ông anh cả, vợ chồng bà chị và vợ chồng cô em gái, đúng 4pm sẽ đến đúng giờ. Mình dọt ngay ra tiệm uốn tóc, nói họ làm kiểu tóc của đàn bà có chồng chứ chưa phải là cô dâu và cũng không còn là tuổi học trò nữa, và làm hẹn 2pm ngày mai sẽ ra trang điểm nhẹ nhàng thôi, về lại chọn áo quần cho Ba má và mình rồi ủi cẩn thận như lời má dặn, mọi việc chuẩn bị xong xuôi cho ngày mai, những ngày trọng đại của đời con gái chuẩn bị lấy chồng. Nằm dỗ giấc ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được, lại lấy thư của ổng ra đọc lại.
Em yêu,
Đừng ngạc nhiên em nhé, vì anh muốn dành cho em cũng như cho mẹ anh sự quyết định bất ngờ này, mẹ vì lo sợ cho anh nên trong giấc mơ thấy anh bị chết, bà hoảng loạn buộc ông anh cả phải lo cho anh về chổ yên bình hơn, với uy tín của anh anh thì chuyện lo cho anh không mấy khó khăn lắm nếu anh muốn, một hôm đang ở tuyến đầu với ba ĐĐ, giáp ranh với địch quân thì có lệnh của TĐT bảo chuẩn bị về BTL(bộ tư lệnh) trình diện Th/Tướng Tư Lệnh SĐ, xe jeep từ TĐ chạy lên đón anh về HĐ, khi đến nơi, thì SQ chánh văn phòng đưa vào gặp Th/Tướng, trình diện xong thì ông cho phép ngồi rồi nói:

***Đại tá anh cậu(anh anh mang lon Đại tá và người thành lập SD9.BB, lúc đó Thiếu tướng TL/SĐTQLC còn là Đại uý TĐT) có yêu cầu tôi cho cậu về chỗ không tác chiến nghỉ ngơi một thời gian vì cậu đã năm lần bảy lượt bị thương nhưng vẫn chiến đấu ngoan cường, xét về tinh thần phục vụ tôi cho phép cậu chọn lựa về Trung Tâm Huấn Luyện làm Trưởng khoa chiến thuật, huấn luyện Tân binh cho SĐ hay về BTL, công việc sẽ chỉ định sau. cậu có đồng ý không?

***Thưa Th/Tướng, trước tiên tôi xin cảm ơn Th/Tướng đã công bằng nhận xét về tinh thần phục vụ Quốc Gia, Dân Tộc và Quân Đội của tôi, thứ hai xin thay mặt anh tôi cảm ơn Th/T đã nhận lời anh tôi, để cho phép tôi phục vụ nơi yên bình hơn đơn vị tác chiến nhưng thưa Th/Tướng cho phép tôi được từ chối ân huệ mà Th/Tướng đã ưu ái dành cho tôi với những lý do:
***Tôi thật sự không thể quen được nếp sống monotone của người quân nhân trong công việc của người công chức, ngày ngày đến sở làm, tối về với gia đình, tôi thật sự không thể chịu đựng được khi bao chiến hữu tôi ngày đêm cận kề với cái chết, họ đã tình nguyện cùng với tôi nhảy vào vùng lửa đạn dù tôi đã cho phép họ nếu không muốn đi theo tôi thì được ở lại tiền trạm mà không chịu bất cứ hình phạt nào nếu họ muốn, thưa Th/Tướng với tình cảm chiến hữu cùng hy sinh, cùng chịu đựng gian nguy từ 1966 đến nay, khi tôi được chọn phục vụ trong SĐ/TQLC, tôi không thể bỏ họ lại nơi nguy hiểm để riêng mình được hưởng an bình, vì những lý do trên một lần nữa tôi xin cảm ơn Th/Tướng và không thể tuân lệnh Th/Tướng, xin cho tôi được sống cùng sống và chết cùng chết với các chiến hữu tôi.
Em yêu,
Em biết ông Th/Tướng nói như thế nào sau khi anh từ chối không?, ông không ngạc nhiên lắm, ông nói:
***Tôi đã đoán trước là cậu sẽ từ chối ân huệ của tôi, nên tôi đã mời Đại Tá anh cậu có mặt trên máy để nói chuyện với cậu, ông bốc máy gọi TĐ Truyền tin nối mày với BTTM/Sài gòn/VP Thủ tướng Kh... và mời Đại Tá vào nói chuyện, tôi nghe tiếng anh tôi

***Chào Th/Tướng, tôi Bùi Dz... nghe đây,
***Chào Đại tá, cậu em của Đại tá hiện đang ngồi tại văn phòng của tôi tại vùng hành quân đây, cậu ấy đã từ chối đặc ân mà tôi dành cho cậu ấy, cậu ấy xin tiếp tục phục vụ tại tuyến đầu, Đại tá nói chuyện với cậu ấy và tôi xin phép Đại tá được nghe mẫu đối thoại này, ông trao máy cho anh, tiếng anh Dzinh:
***Chú sao vậy, mẹ buộc anh phải lo cho chú vì mẹ nằm mơ thấy chú chết nên anh phải gọi Th/Tướng L.. xin cho chú được về dưỡng sức một thời gian.
***Em đã cảm ơn Th/Tướng và cảm ơn anh, em không muốn, em đã xin Th/Tướng cho ở lại đơn vị, về phần mẹ thì anh cứ nói là em đã được về nơi mẹ mong muốn là được rồi, thôi tạm biệt anh. Anh trao máy lại cho Th/Tướng ông nói:
***Đại tá đã nghe rõ ràng rồi đấy, đừng trách người em này nhé,chào Đại tá.
Ông quay lại tôi nói:
***Hãy cố gắng, bớt ba gai lại, khi thành lập SĐ mới thì sẽ có chỗ cho cậu.
***Xin cảm ơn Th/Tướng tôi về,
***Ông nói trước khi về thì xuống CLB/SQ ăn uống no đi, bảo Th /Tá Học bao nhiêu tiền ghi vào sổ của tôi
Anh đứng dậy chào và đằng sau quay bước ra, khi xuống CLB thì gặp Th/Tá Nhiều, đàn anh VB, trưởng phòng 4 SĐ, ông kêu lại ngồi chung bàn, ông thương anh lắm, anh nói cho ông biết lý do trình diện Th/Tướng và ý định lấy vợ nhưng chưa có nhà, ông nhiệt tâm hỏi, em muốn nhà ở cư xá SQ/Cửu Long-Thị Nghè hay ở dưới c/c Sóng Thần đang xây, suy nghĩ đi rồi cho anh biết, anh sẽ cấp phát, nhà ở cư xá Thị Nghè chỉ có 2 phòng ngủ thôi, cũng cần phải sửa soạn đôi chút nhưng với em cứ miệt mài chinh chiến thì anh sẽ xin Th/Tướng đặc ân cho phương tiện để sửa chữa, cứ cưới vợ đi, anh sẽ lo nhà cửa cho, không rộng rãi lắm nhưng hai phòng ngủ, phòng khách và phòng ăn nhà bếp thì anh lo cho em được, sau đó là có thể chính phủ cho hữu sản hoá thì mình cứ trả tiền hằng tháng cho đến khi hết thì căn nhà là của mình,
***Có vậy nữa hả anh, em đâu có biết, vậy ông anh cấp cho em nhà tại cư xá Cửu Long-Thị Nghè đi anh, gần nhà vợ tương lai của em,
***Nhớ gửi thiệp cưới cho anh, để anh trình tư lệnh có quà cho chú mày,
***Ôi trời anh nói em mới nhớ, em quên dặn vợ em về việc in và gửi thiệp cưới nữa chứ, cảm ơn anh,
Ăn uống xong ông dành trả tiền nhưng anh nói Th/Tướng bao em ăn, nên Th

/Tá Nhiều chỉ trả phần của anh ấy thôi, anh chào anh Nhiều và Th.Tá Học TĐT/THD và nói bữa ăn này Th/Tá ghi vào sổ của Th/Tướng
***OK, Th/Tướng có dặn rồi, sao chú mày ăn ít thế, ổng thiếu gì tiền.
anh cười rồi rảo bước ra xe không quên hai ổ bánh mì thịt cho Lượng.
Em yêu dấu, anh quyết định mình làm đám cưới càng sớm càng tốt vì em năm lần bảy lượt đòi có baby để bớt nhớ anh, vì thế mình phải làm lễ cưới khi có thể, tạm thời khi Nước Nhà yên tiếng súng, chúng ta phải làm ngay em nhé, anh đã dặn chị Cữ, lo sắm nữ trang cho em, o Mỹ( em gái) lo áo quần cô dâu, sẽ làm đám cưới tại nhà thờ Thị Nghè do cha Tân làm phép cưới, tiệc cưới sẽ đãi tại nhà hàng ở Mỹ Tho, rước dâu từ Sài gòn về Mỹ Tho, chị Cử và o Mỹ sẽ phối hợp với em về giờ giấc, anh bay về là cưới ngay, anh không có nhiều thời gian, tuần trăng mật sẽ ở vùng giới tuyến.
Em cố gắng thay anh làm xong lễ cưới của chúng ta, để khi con chào đời thì tất cả được vẹn toàn.

Anh dừng bút, chúc em khỏe mạnh và yêu em nhiều,
Hôn em.
Suy nghĩ mãi mới tìm ra được lý do vì sao mối tình chàng với D..gãy đổ, ông Tr/Tá V..ba của Diệp đã chạm đến lý tưởng phục vụ QG và DT của chàng nên vì thế cuộc tình phải chia xa, nhưng nếu vì thế mà chàng quyết định xa D..là không đúng, D.. đâu làm lỗi lầm gì đâu mà tại sao phải xa nhau, chàng chưa kể hết cho mình nghe nhưng mình nghĩ là phải có gì trắc trở lắm nên mới phải như vậy, trong tình yêu chàng thể hiện sự chung thuỷ và trách nhiệm, chàng không thuộc loại ba lăng nhăng như nhiều người đàn ông khác, thôi chuyện đó dẹp qua một bên đi, biết được như vậy thì mình sẽ tránh vết xe đổ, không làm chàng nản chí, cứ thuận theo tự nhiên đừng đòi hỏi gì thêm, rồi đến một ngày nào đó, ngựa đã mệt mỏi trên đường thiên lý thì tự sẽ dừng chân tạm nghỉ, lúc đó bất chiến tự nhiên thành, điều quan trọng là mình phải có baby, càng sớm càng tốt, miên man nghĩ ngợi mình đi vào giấc ngủ lúc nào không biết
***Thu, dậy đi con, 9am rồi, con gái sắp về nhà chồng mà sao ngủ nhiều quá vậy con, dậy đi, phụ với anh Bảy trang trí, dọn dẹp lại phòng khách để chiều tiếp khách nhà chồng con. con gái gì mà ngủ dữ vậy không biết
***Má ạ cả đêm con đâu có ngủ được đâu, gần sáng con mới chợp mắt được thôi mà má,
***Má cũng biết con bị mất ngủ nên má đợi tới giờ mới thức con dậy đó, thôi rửa mặt mũi đi con, à mà con đã gọi cho anh chị Ba, anh chị Năm biết chưa?
***Ủa con tưởng má gọi rồi mà, vậy là má chưa gọi hả? mình ngồi bật dậy khỏi giường,
***Má giỡn đó, má gọi rồi, chị Ba và chị Năm trưa sẽ đến, anh Ba và anh Năm sẽ đến khoảng 2 hoặc 3pm, thôi ra ăn sáng rồi phụ với anh Bảy đi, má ra chợ mua thêm rau và trái cây tươi.
Mình ăn sáng qua loa, lên lầu phụ dọn dẹp phòng khách với anh Bảy.
***Thu nè, sao gia đình ông Đại uý làm gì mà gấp quá vậy em,
***Thôi người ta sắp trở thành em của mình rồi mà mở miệng ra là ông Đại uý này, ông Đại uý nọ, gọi bằng em đi,
***Chưa quen, từ từ tập nhưng mà sao mỗi lần nhìn ổng là anh có vẽ ngán ngán làm sao à,
***Sao trước đó anh đòi thanh toán ảnh, anh ngon lành quá mà anh Bảy, bộ bây giờ hết ngon lành rồi phải không?
***Không phải hết ngon lành đâu, mà nghe mấy ông Lính nói ông Đại uý giỏi võ Tae Kwon Do lắm, đệ nhị đẳng huyền đai đó, nên anh nghe ớn ăn quá, em gần ổng phải dè chừng nghe em,
***Anh Bảy khỏi lo chuyện bò trắng răng, ông đệ nhị đẳng thì em đệ tam đẳng chứ đâu thua ổng đâu mà anh lo, vấn đề bây giờ của anh là tập quen xưng anh và em với “ông Đại Uý của anh đi", đừng sợ quá làm em quê nghen,
***Biết rồi nhưng tay này ghê lắm nghe em,
***Làm sao mà ghê hả anh, em thấy ông bình thường còn dưới mức bình thường nữa là khác,
***Không phải thế đâu nghen, anh Lượng cho anh biết, thầy chạy ông này luôn đó em,
***Chạy về cái gì, em thấy ảnh thường thôi à, em yêu ảnh không phải vì ông là Đại uý đâu nghen, em yêu ảnh khi gặp ảnh đầu tiên tại bệnh viện, lúc đó em nào biết ảnh cấp sĩ quan đâu, em yêu ảnh là vì em yêu người Lính trận, quanh năm với rừng núi, sông rạch, với chết chóc, nguy hiểm cận kề trong gang tấc, để giữ gìn cho hậu phương được sống yên bình, tình yêu của em quyện tròn với tình yêu Đất Nước mình khổ đau vì cuộc chiến tương tàn, tình yêu em dành cho anh ấy vượt thoát khỏi tầm ích kỹ nhỏ nhen của thói đời thường tình anh Bảy ạ,
***Biết rồi nhưng ổng ghê lắm
***Ghê về cái gì mới được chứ, anh cứ nói ghê ghê là làm sao?
***Anh Lượng nói, ổng lì đòn lắm, ra trận ông thường là những người đầu sóng, ngọn gió, chỉ sau 2, 3 người lính mở đường là đến ông rồi, khi xung phong vào đất địch là ông chạy vào đầu tiên, anh Lượng kể là đầu năm 1972, khi xe Tank Việt cộng đánh vào c/c Ái Tử, ông không cho nổ súng, ổng chờ cho tụi nó lọt vào trong vòng rào lúc bấy giờ ông mới cho lệnh bắn, anh Lượng nói xe tank Việt cộng cán qua giao thông hào nghe rợn cả người, mình với Việt công chỉ cách nhau khoảng 30m mới được bắn,, ông còn ra lệnh không có người lính nào được ở trên giao thông hào, nếu người nào chạy ra khỏi giao thông hào thì đó là địch quân sẽ bị bắn, nhiều trận chiến lắm, ông chờ tụi Việt cộng đến thật gần rồi mới chơi tụi nó, anh Lượng nói đôi lúc sợ lắm nhưng mà an toàn, ác liệt nhất là trận chiến ngày 28 tháng 4-1972, khi suốt từ sáng sớm cho đến tối mịt mù, Việt cộng pháo hàng trăm quả đạn đủ mọi loại vào vị trí của ĐĐ 1, ông kêu đích thân Thượng Sĩ Phước thường vụ ĐĐ, đến gặp từng trung đội trưởng ra lệnh, địch sẽ đánh tối hôm nay, ông ước tính như vậy, vì thế lệnh cho các trung đội, không một ai được di chuyển trên mặt đất, mọi sự đi đứng đều phải dưới hầm,tuyệt đối không được nấu nướng, khói sẽ làm lộ vị trí, các trung đôi cử một người mang gạo sấy vể tuyến sau, nấu nước sôi đổ vào, mang về cho anh em ăn, mọi vô tuyến đều ngưng đàm thoại, liên lạc bằng liên lạc viên, chỉ được dùng máy PRC25 khi ĐĐ bắn flare màu xanh.
***Flare là cái gì anh Bảy, mình nghe say sưa luôn mà chẳng biết flare là cái gì
***Anh cũng đâu biết, nghe anh Lượng nói gì mà màu xanh đó,
***Em biết rồi, anh Bảy nghe, không biết, không hiểu mà sao không hỏi chú Lượng lại, là đóm mắt hoả châu đó
***Đóm mắt hoả châu là cái gì trời?
***Anh Bảy có bao giờ nghe bài hát Những đóm mắt Hoả châu chưa?, thỉnh thoảng anh Bảy có thấy trên bầu trời vùng ven đô có những ngọn đèn lung linh soi sáng từ trên trời không?.
***Có, là đóm mắt hoả châu đó hả?
***Đúng 5/5 flare là loại hoả châu, là đèn soi sáng màn đêm cho quân ta quan sát trận địa vào lúc tối trời, anh Bảy hiểu chưa?.
***Trời sao em giỏi quá vậy Thu, cái gì cũng biết, mà 5/5 là cái gì anh không hiểu.
***Anh mà hiểu cái gì anh Bảy, 5/5 có nghĩa là rõ ràng là chính xác là đúng , mấy chú Lính mang máy thường nói.,
***Sao mà em biết, vì khi em ra thăm ảnh thì cứ nghe mấy chú mang máy nói, em nghe riết rồi nhập tâm quen dần và hiểu thôi, chẳng có ai dạy em hết, có gì khó đâu anh Bảy, rồi chú Lượng nói sao nữa,
***Nói ổng, địch đang pháo mà ông sai chú Lượng khi nào tạm ngưng pháo là chạy về phụ với Tr/Sĩ Q.., ban 4 TĐ, chất 15 két lựu đạn M26, M67, đạn M16, đạn M60, M72 và XM202 lên xe jeep, chờ ngưng pháo thì lái xe thật nhanh lên, tiếp tế cho các trung đội, vì ổng nói đêm nay địch sẽ tấn công., y chang khi trời vừa chạng vạng tối là nghe tiếng chiến xa địch ù, ù tiến đến, các trung đội đội đều sẵn sàng nghênh địch, hai anh mang máy thay phiên nhau chạy đi chuyển lệnh, các trung đội chỉ được nổ súng khi thấy flare màu xanh và không một ai được di chuyển trên mặt đất vì chỉ là địch mới di chuyển trên mặt đất, quân ta tất cả đều dưới giao thông hào vì thế được quyền bắn tất cả những ai hiện diện trên mặt đất, đó là lệnh mọi trung đội phải nhớ và thi hành. và khi thấy được tank địch thì tự động l/l bằng vô tuyến PRC25.
Em biết không Thu, anh Lượng kể, 3 chiếc T54&T59 ủi cái cổng giăng đầy kẽm gai dẹp lép, từ từ tiến vào phía trong tuyến, tên chỉ huy còn cho lệnh tập họp lính, khi chiếc thứ tư chuẩn bị vào thì bất thần một quả mìn chống chiến xa nổ , chiếc tank này đứt xích không chạy được nằm choán ngay cổng nên những chiếc sau không vào được, ổng mới gọi pháo binh bắn đồng thời ổng cho lệnh phóng Flare màu xanh lên, thế là XM202, M72 và các loại súng khác của các trung đội đồng loạt khai hoả, phút chốc bọn chúng rạp xuống, 3 chiếc tank T54&T59 cháy rực sáng bầu trời kèm theo những tiếng nổ long trời lở đất từ những đạn dược chất chứa trong xe, trung đội của chuẩn uý Hiếu phòng thủ tại cổng, bắn xối xả các loại đạn chống chiến xa như M79, M72, XM202 và khẩu đại bác không giật 90mm của trung đội súng nặng tăng cường, vào những chiếc Tank đang lăm le muốn vào nhưng bị chiếc xe tank đang ở ngoài vòng rào chắn lối,nó không chạy được vì đứt dây xích, nằm ụ tại đó, mấy chiếc sau không thể vào được, phải dừng lại thì bị pháo binh bắn tơi tả nên co vòi rút lui, còn số phận 3 chiếc và khoảng gần 90 tên bộ.đội tùng thiết vào bên trong, đang tập họp để khai triển kế hoạch lục soát, chiếm lĩnh c/c vì chúng nghĩ rằng quân ta đã rút hết nhưng chúng đâu ngờ là TQLC chúng ta vẫn còn đó, đang ở dưới giao thông hào cách chúng chỉ vài chục mét, và chúng tiêu đời, vì suốt ngày chúng không thấy bóng dáng người lính nào trên mặt đất và cũng không thấy bất cứ cụm khói nào bay xa vì nấu nướng, anh Lượng nói ông đã hai lần thành công khi áp dụng nghi binh kế, làm cho địch trúng kế, mất cảnh giác, từ đó chủ quan nên không phòng bị và phải trả giá khá đắt cho sự ỷ i của cấp chỉ huy, đã làm thiệt mạng oan uổng cho những người lính dưới quyền, ghê lắm em, anh Lượng nói đếm xác là 85 tên, 4 chiến xa bị cháy tịch thu gần 80 vũ khí đủ loại, suốt ngày hôm đó công binh phải đem xe ủi đất lên để chôn xác và mang chiến lợi phẩm về, bên ta hoàn toàn vô sự nhưng đau đớn thay qua ngày hôm sau, tướng Giai cho lệnh rút bỏ Ái Tử về phòng thủ thành phố QTri và ngày hôm sau rút bỏ QT luôn,
***Thôi anh Bảy đừng kể nữa, em nghe chuyện mà em mệt quá, muốn ngộp thở luôn
***Anh cũng đâu muốn kể đâu, tại em cứ hỏi thì anh phải nói thôi,
***Thôi đừng nói nữa, lo dọn dẹp đi, má về mà không xong là bị la đấy.