Wednesday, October 19, 2022

NGƯỜI LÍNH VÕ BỊ NĂM XƯA - NỢ NƯỚC - NỢ TÌNH

NGƯỜI LÍNH VÕ BỊ NĂM XƯA - NỢ NƯỚC - NỢ TÌNH
 Là trai thời loạn, chúng tôi đành phải vươn vai gánh vác việc Sơn Hà. Món Nợ này có nhẹ chi đâu. Xương máu, sự sống của chúng tôi nhẹ tợ lông hồng. Trong chúng tôi, có người đã oanh liệt nằm xuống, có người kéo lê thân tàn cho hết kiếp. Thế nhưng, chúng tôi, những người còn sống sót; dù lây lất, dật dờ khắp Năm Châu Bốn Bể; vẫn còn phải Canh Cánh bên lòng một món nợ khác không hề nhẹ. Đó là Nợ Tình (Món Nợ Ân Tình). 
Còn Cha Mẹ, anh em, và thân nhân thì sao? Sao người đời ít ai nhắc đến? Có còn món Nợ nào nữa không? Xin nhắc luôn một lần để chúng tôi tính toán trước khi thân xác này trở về với Cát Buị. Cảm ơn.
 
--------------------------------------- 
NỢ NƯỚC 
 
 -----------------------------
 
 
 NỢ TÌNH 
 
 -----------------------------


MÓN NỢ Tony Nguyễn
Món nợ còn nguyên bao giờ trả lại,
Trả chưa xong còn nặng mãi trên vai.
Nhìn đất nước dân nghèo đăng quằn quại,
Tôi chắp tay khấn nguyện những đêm dài.
Món nợ lời thề đêm quì gối xuống,
Vạn hồn thiêng theo tiếng trống hiện về,
Nghiệp kiếm cung tôi chưa hề tiếc uổng,
Ngửng cao đầu không hổ thẹn cùng quê.
Tôi vẫn nợ những người ra trận tuyến,
Đã thua đau sau cuộc chiến tương tàn.
Nợ những chàng trai từng đêm hiển hiện,
Súng cầm tay mong giải nỗi hồn oan.
Tôi vẫn nợ dòng người đi hối hả
Tránh quân thù từ hướng Bắc vào Nam.
Nợ máu dân lồng ngực tuôn xối xả,
Đường di cư pháo giặc nã yên nằm.
Tôi vẫn nợ ngọn đồi trơ khói đạn,
Xác ai còn mở mắt dưới hào sâu.
Tôi còn nợ người chiến binh bè bạn.
Vết thương băng khô đỏ máu trên đầu.
Tôi còn nợ những đêm dài tăm tối,
Vẳng bên tai lời trăn trối bạn tù,
Cơn đói quặn sức tàn không chịu nổi,
Và hôm sau lấp xuống mộ ngàn thu.
Tôi vẫn nợ, món nợ này khó trả,
Nợ em tôi tin lời hứa khơi khơi.
Tháo gỡ mìn, anh trong tù sớm thả,
Chết đau thương khi mười chín tuổi đời.
Tôi vẫn nợ mẹ già tóc bạc trắng
Nuôi lớn khôn con chẳng được cậy nhờ.
Nợ cha già mắt hướng nhìn xa vắng,
Đứa con đi cải taọ đã về chưa.
Tôi còn nợ đêm đoàn trai quỳ gối,
Mắt đăm nhìn đất nước buổi điêu linh.
Món nợ tôi biết bao giờ trả nổi
Xin tiền nhân tha tội đã vô tình.
Anh còn nợ em mối tình dang dở
Trả sao đây khi anh có vợ rồi.
Em đã biết vì đâu tình trắc trở,
Món nợ này em thông cảm giùm tôi.
Tony Nguyễn

No comments:

Post a Comment