Wednesday, October 26, 2022

Tình yêu thời chinh chiến Bồng Sơn Bùi CTSQ-K21TVBQGVN.

Phần 7

Đúng 4pm các anh chị và vợ chồng cô em của anh ấy đến, ba và mẹ cùng vợ chồng anh chị Hai trao lời chào hỏi và mời lên phòng khách trên lầu, khi mọi người an toạ, mẹ mới gọi mình ra chào bên đàng trai, mình nhanh nhẹn trong chiếc áo dài màu xanh Thiên thanh (mà ông Ba gai rất thích khi cùng ông ấy dạo phố), mái tóc thề ngày nào ông bagai thích hôn phớt nhẹ nay đã được búi cao bởi thẩm mỹ viện không xa nhà mình lắm, tóc kiểu này làm nét nhí nhảnh học trò ngày nao đã biến mất, nhường lại với nét chững chạc, trông mình có vẽ mệnh phụ.

***Chị Thu chọn kiểu tóc này, không hiểu anh của em có thích không đây?, anh ấy thường nói với em, anh rất thích mái tóc ‘thề" của chị, để em gửi hình chị với mái tóc này cho anh xem, quay qua ông chồng, cô Mỹ nói:

***Anh chụp hình chị Thu đi anh, ngày mai gửi ra cho ảnh xem.

Anh chồng nhanh nhẹn lấy cái máy Polaroid ra, chụp cho mình và tất cả mọi người, sau màn chụp hình thì câu chuyện mới bắt đầu, bà chị dâu trưởng mở lời xin lỗi vì bà Mẹ đau không đến được nên quyền huynh thế phụ, anh chị thay mặt đến xin làm lễ hỏi và cưới vợ cho chú em(ông Ba Gai). Mẹ mình đáp lời.
***Chúng tôi đã được thấy Chị(mẹ của ông Ba Gai) ngày hôm qua rồi, coi như đã đầy đủ lễ nghĩa, chúng tôi không câu nệ điều gì cả, chúng tôi biết Đại uý rất bận rộn.

Nghe Mẹ giờ này mà còn gọi Đại uý, mình bấm vào lưng mẹ nhắc khẻ.

***con rể.

***Nên chúng tôi rất thông cảm hoàn cảnh khó khăn của đời lính, vậy các anh các chị không phải nghĩ ngợi nhiều, chúng ta đến với nhau thật tình là tốt rồi.
Sau màn sơ giao của hai họ qua lại, phái Nam hai họ bắt đầu vào bàn lai rai, còn bà chị ruột và cô em cùng chị Năm của mình và mình thảo luận về trang sức và áo cưới.

***Thu này, ngoài những trang sức như dây chuyền, nhẫn cưới, hoa tai bằng kim cương, vòng đeo tay vàng 18k, em thấy cần thêm thứ gì nữa không em?, em thích gì cứ nói để chị lo.
*** Chị cho em suy nghĩ, khi nào xong em sẽ báo cho chị được không?

***Em cứ suy nghĩ và bàn tính lại với các anh chị rồi ngày mai chị và em Mỹ Hương sẽ qua đón em đi mua sắm và chọn kiểu áo cưới luôn nhé. Chúng ta chỉ còn 5 ngày thôi em ạ.

Dạ em biết, em sẽ quyết định nhanh chóng để ngày mai chúng ta xong phần việc đó.

Phần mẹ và bà chị dâu trưởng của anh ấy đã đồng ý là tiệc nhà gái sẽ đãi tại nhà và tiệc nhà trai sẽ tại Mỹ Tho, sau khi làm phép cưới tại nhà thờ Thị Nghè và đưa dâu về Mỹ Tho.




Chị Năm lên tiếng:

***Xong rồi, mời các chị vào bàn, mình vừa ăn vừa nói chuyện, chị Hai và chị Ba đã sẵn sàng thức ăn và đang chờ, mình lúng túng không biết ngồi đâu cho phải phép thì cô em Mỹ Hương lên tiếng:

***Chị Thu qua ngồi giữa em và chị Cử cho trọn bộ tam sên, 

Mình bước qua ngồi vào giữa hai người, bà chị lên tiếng:

***Đúng rồi, thứ tự là chị, cậu ấy rồi Mỹ Hương, cậu ấy là áp út và Mỹ Hương là út.

Không khí càng ngày càng trở nên vui nhộn, nhất là bàn các ông, khen lấy khen để các món mà chị Hai với chị Ba làm, các ông ăn thật tận tình không e ngại gì cả bởi vì tất cả đều là Lính, ngoại trừ anh Bảy nhà mình, không có môi trường để nói nên im lặng ăn uống. Buổi cơm chiều kéo dài đến 10 giờ khuya, mọi người của hai họ cảm thấy hài lòng và hẹn nhau tiệc cưới.

Điều ước mơ của đời người con gái là yêu và lấy được người mình yêu đã đến với Tuyết Thu, chàng đã về từ nơi gió cát, khuôn mặt sạm nắng, mái tóc bồng bềnh(vì lâu ngày chưa hớt), chinh y đã bạc màu vì sương gió, chàng về như bão táp mưa sa, mùi sương gió vẫn phảng phất chưa phai dần theo những lần tắm gội với mọi loại soap mà mình có nhưng sao lại mình không thích, mình thích cái mùi mồ hôi thấm ướt vai gầy của người chiến binh bạt ngàn sương gió, mình dúi đầu vào ngực chàng để tìm lại hương vị ngai ngái ấy nhưng đã nhạt phai, chàng được chỉnh trang bởi chính bàn tay của mình, của người vợ và cũng là người tình của chàng, mình đưa chàng đến tiệm hớt tóc, đến tiệm may thử lại bộ vest lần cuối trước khi mang về, qua tiệm giày chọn giày cho chàng rồi cùng chú Lượng đi ăn bún chả Bắc 54, chàng được phép ngủ lại phòng mình mà không cần phải về phòng chàng tại hậu cứ như những lần trước vì nay chàng đã được xem là rể quý, mình thật kỳ, lại không thích ngủ tại nhà mà đòi chàng phải đưa về phòng ngủ của chàng ở trong trại lính, dù rằng thiếu thốn đủ thứ cho người phụ nữ khi điểm trang. Chìu theo ý mình,chàng xin phép Ba, Má cho mình được xuống ngủ tại trại lính với lý do tập làm quen với nếp sống của vợ người lính, mình thích hợp với môi trường Lính rất nhanh, điều này thực sự mình không biết học ở đâu mà “giỏi" thế, có lẽ từ tiền kiếp đã là người yêu của Lính, thế là cứ ban ngày về Saigon, lúc nhà mình lúc nhà ông anh chàng để thăm mẹ và bàn về lễ cưới.

Trước ngày lễ cưới sẽ diễn tại nhà thờ, gia đình nhà gái đãi tiệc, mẹ bảo treo bảng cáo lỗi, quán đóng cửa một tuần để trang hoàng nhà cửa, chuẩn bị thức ăn cho buổi tiệc, mọi người đều tất bật với công việc, nhất là anh Bảy, lãnh nhiệm vụ trang hoàng nhà cửa, sắp xếp bàn ghế với số lượng thực khách khoảng hơn trăm người, làm cổng Vu Quy bằng lá dừa và kết hoa, anh càng túi bụi tất bật với mấy chú lính HQ&TQLC, không biết là quán đóng cửa nên định đến ăn nhậu, khi biết quán đóng cửa thì lại hỏi anh Bảy lý do, lại phải tạm dừng công việc để trả lời, hết người này đến người khách khác, anh và người yêu của anh còn phải lo ban nhạc giúp vui, anh giao việc này cho chị ấy và bạn bè lo hộ, nghĩ lại thấy tội anh ấy thật, thế mà có lần thấy mình buồn bực cáu kỉnh vì ông bagai hẹn mà không đến, anh tức tối muốn “xử" ông lính làm mình khổ nhưng khi nghe và biết ông Bagai thì thấy anh ấy xẹp liền, “không kênh xì po" được nữa, mình cũng “quái ác", cứ trêu anh ấy là ông Ba Gai làm em khổ quá anh xử hộ em.

***Thu ạ, em nói chơi hay thật đó, giờ này cho ăn “vàng” anh cũng không dám, đám bạn anh trong ban nhạc nó thấy ông Ba Gai là tụi nó hiền như cục bột, không đùa giỡn gì nữa, chẳng bù trước đây, thầy chạy tụi nó luôn.

***Anh Bảy ạ, anh đừng làm em mắc cỡ với ổng nữa, giờ này ổng là em của anh rồi mà, can đảm và hùng dũng lên chứ anh, ai đời anh vợ mà cứ gặp em rể là tìm cách lánh mặt, không nói nên lời, đôi lúc còn “dạ" nữa, em mắc cỡ quá đi thôi.

***Thôi thôi được rồi, đừng nói nữa, tao cũng đang mắc cở đây, để đó mà xem, anh của em cũng bản lãnh lắm chứ không tệ đâu, tệ lắm thì đâu điều khiển được mấy thằng trong ban nhạc, chị Hồng chỉ là ca sĩ thôi, còn anh là trưởng ban nhạc em có biết không?, anh của em không tê như em tưởng đâu nha, chờ mà xem.

***Vậy là tốt quá, em mong được như vậy, em thấy ông Bagai lúc nói chuyện với anh, anh ấy rất lịch sự và lễ phép chứ có thô lỗ ngang ngược gì đâu, phải không anh?

***Ừ thì đúng rồi, anh có nói là ông ấy bất lịch sự, ngang ngược, thô lỗ bao giờ đâu, nhưng sao khi nhìn ông và nghe ông nói với mấy chú lính, sao mà nghe “lạnh lùng sương rơi luôn"

***Anh đâu phải là chiến hữu của ổng đâu mà phải ngán, anh là anh vợ của ổng mà, can đảm lên anh Bảy nhé, thôi em đi đây, ổng đến đón em đi thử áo cưới rồi đấy, áo cưới của em đắt gấp đôi bộ vest của ổng luôn đó anh Bảy, anh thấy em gái của anh có oai không?

***Chào anh Bảy, bận rộn quá phải không anh?, ngày vu quy của cô em gái cưng nên vất vả quá anh nhĩ?, chúng em cảm ơn anh Bảy và chị Hồng nhiều nghen. Ông Bagai vừa bước vào vừa nói.
Mình chạy đến nắm tay ông Bagai đi vào thì đúng lúc nghe được anh Bảy nói.

***Dạ cũng không mệt lắm đâu Đại uý,

Bực mình quá mình lên giọng,

***Anh Bảy ạ, em nói với anh, ổng là em của anh rồi mà sao anh cứ dạ và gọi Đại uý này, Đại uý nọ vậy, quay qua ông Bagai mình nói, anh làm cái gì mà anh Bảy khi gặp anh là khớp quá vậy, anh ấy cứ dạ, cứ thưa vậy là sao hả anh?

***Anh Bảy ơi, giờ này tôi là em của anh rồi, anh là anh vợ của tôi chứ đâu phải như tôi với em Lượng đâu mà xưng hô như em Lượng vậy, đừng nghe anh Bảy, anh mà cứ như thế thì Thu sẽ giận tôi lắm, mà Thu giận tôi là em Lượng phải khổ thôi, tôi thật sự không biết em Lượng kể gì cho anh nghe về tôi vậy anh Bảy?.
***Dạ đâu có gì đâu Đại Uý,

***Trời lại “dạ và Đại uý"nữa rồi, Thu rên lên.

***À đâu có gì đâu em vợ, không mệt chút nào.
***Em được rồi, còn thêm chữ  “vợ” để làm gì nữa trời ạ.

***À quên, không mệt đâu “em", lo việc cho hai em, anh thấy vui.

***Vậy mới đúng chứ anh Bảy, Thu reo lên.
***Anh Bảy nè, mặc dầu tôi biết ban nhạc của anh chuyên về nhạc trẻ, ít hát về nhạc lính nhưng em và Thu yêu cầu 2 bản nhạc mà tụi em thích được không?

Chị Hồng(người yêu của anh Bảy) từ nhà bước ra, chị thì tự nhiên hơn, chị nói:

***Thu em thích bài hát gì? và Đại uý thì bài nào?

***Em thích bản nhạc Hoa Trinh Nữ, vì đó chính là tác động chính của cuộc tình chúng em, em hát bài này vào lúc đi uỷ lạo TBB của TQLC, tháng 4 năm 1972, và nó đã ghi dấu ấn sâu đậm vào tâm tư của em khi bắt gặp ánh mắt đắm đuối, buồn vời vợi của anh ấy khi trộm nhìn em, ánh mắt ấy cuốn hút và làm hồn em chơi vơi, em lảo đảo trong không gian và thời gian của tuổi học trò nhiều mộng mơ, của người thiếu nữ vừa mới biết rung động bởi tha nhân khác phái, rồi từ đó cuộc tình phát sinh, em đã nếm được ngọt bùi và đắng cay của hương vị tình yêu. Em muốn chính chị hát thay cho em bản nhạc đó được không chị?

***Được rồi, chị sẽ dượt lại và hát bản nhạc đó cho em và ông xã em, còn Đại uý muốn hát bản gì nào?,

***À bài hát nào đây em?, quay qua tôi chàng hỏi?

***Em đâu biết, anh thích bản gì nhất thì nói cho chị ấy biết để sắp xếp,

Tôi suy nghĩ, chưa xác định được bài hát nào mình thích nhất thì Lượng chen vào:

***Ông Thầy em thích Rừng lá Thấp của nhạc sĩ Nhật Trường, vì mỗi lần có ca sĩ của Biệt Đoàn Văn Nghệ Trung Ương trình diễn, Ông Thầy em hay yêu cầu bản nhạc đó.

*** Ừa đúng rồi đó chị Hồng nhưng điều đặc biệt ở đây là tôi muốn “anh vợ" của tôi trình bày bản nhạc đó, được không anh Bảy?, tôi lên tiếng.

***Tui ư, anh Bảy ú ớ, hỏi lại,

***Ông chứ còn ai vào đó nữa mà hỏi, chị Hồng lên tiếng, ông có chịu hát bài đó không?, nếu không tôi chọn người khác thì đừng có trách nha.

***OK tui hát bài đó tặng Đại uý, à quên tặng *em rể".
Mọi người cười xòa vì tính hay quên hay chưa quen của anh Bảy, chúng tôi nói lời cảm ơn rồi lên xe đến tiệm may đồ cưới thử áo, chiếc soire' và veil bằng voan màu trắng tinh, màu trinh nguyên của cuộc đời người con gái được trọn vẹn trao cho người yêu và cũng là người chồng. Mọi thứ đều vừa vặn không phải sữa chữa gì thêm, tiệm may cho vào bao và sẽ cho xe giao đến nhà vì họ sợ bỏ vào hộp sẽ bị nhăn nheo, chúng tôi trả tiền và rồi chạy đi ăn uống, mình muốn ăn ở đâu để chú Lượng có thể đậu xe an toàn,  vào ngồi ăn chung cho vui nhưng khó quá, chỗ đậu xe trước tiệm ăn cho an toàn thì không có tiệm nào có bãi đậu xe đủ rộng và an toàn để không bị Việt cộng đặt mine hay lựu đạn, cuối cùng ông Bagai nói:

***Mình đi mua cơm gà siêu siêu, vịt và heo quay về nhà ăn để mời bạn anh Bảy và mấy người phụ việc ăn luôn cho vui.

***Mình reo lên, à đúng rồi, thế mà em không nghĩ ra, “Đại uý của lòng em” giỏi quá cỡ thợ mộc” luôn, OK đi mua thức ăn về nhà ăn cho vui chú Lượng nhé, chú đừng kể cho anh Bảy tôi nghe về ông Thầy của chú nữa, tôi không biết chú kể như thế nào mà ông nhập tâm về Đại uý của chú, cứ một tiếng dạ, hai tiếng dạ khi nói chuyện với Thầy của chú, tôi cự ông hoài mà ông cứ quên hoài thôi à.

***Em đâu kể gì khác ngoài những trận đánh mà em đã cùng sống chết với Đại uý trong đường tơ kẽ tóc chứ em đâu nói gì khác đâu, không hiểu sao anh Bảy ngán ông Thầy em vậy biết?

***Bây giờ mình đi chợ An Đông mua cơm gà siêu siêu trước đi chú, rồi quay lại chợ Củ mua vịt và heo quay, tiện thể mua ít Phá Lấu lòng bò về cho ổng và mấy chú lai rai chút đỉnh luôn, hôm nay tiệm không nấu bướng gì hết, Má, chị Hai, chị Ba phải đi lên Biên Hoà lấy hàng đặc sản để nấu nướng theo yêu cầu của nhà trai(mấy ông anh và em rể) của ổng yêu cầu vì ghiền thịt rừng của quán Mai Nương, họ nói ăn thức ăn Tàu 

ngán quá, thích được thưởng thức thịt rừng, ai đời đám cưới mà đãi tiệc thịt rừng bao giờ đâu trời nhưng không biết Má bị bên nhà trai thuyết phục làm sao mà đồng ý đãi tiệc bằng các món đặc sản, mình cũng hết biết luôn, hai chúng tôi không ý kiến, tiệc bên nhà trai theo bà chị của ổng sẽ tổ chức tại nhà hàng Tàu ở thị xã Mỹ Tho thuộc tỉnh Định Tường và menu gồm 10 món vì thế nên nhà trai yêu cầu được thưởng thức đặc sản trong tiệc của nhà gái.