Tôi đứng đây thật lâu
để nhìn về thành phố Đà Lạt, nhìn lên ngọn núi Lâm Viên sừng sững dưới
ánh nắng hiền hoà, bầu trời xanh ngắt vào những ngày sắp Tết. Và tôi đã
được đứng ở đây với 3 thời điểm khác nhau của một thời gian dài trong
đời tôi ...
-----------------------------------
1. Vâng tôi đã đứng dưới cầu thang doanh trại giữa đại đội AB và CD (giữa 2 doanh trại cong cong) vào những ngày cuối tuần ứng chiến, để nhớ người mình yêu của thuở Sinh Viên Sĩ Quan bay bướm, hào hùng, để nhìn đỉnh Lâm Viên in trên nền trời Đà Lạt ngát xanh ...
2. Tôi cũng đã đứng đây khi tôi là Sĩ quan cán bộ để nhìn, quan sát các Sinh Viên Sĩ Quan đàn em của tôi đang ca khúc quân hành sau giờ học Văn hoá về doanh trại, hay theo nhịp quân hành lần lượt bước vào Phạn xá dùng bửa cơm trưa.
3. Và bây giờ tôi cũng đứng ở đây để nhìn về thành phố Đà Lạt thân thương, nơi đó có vợ hiền của tôi đang vất vả kiếm ăn hàng ngày ngoài chợ trời đầy nắng bụi để nuôi đàn con còn nhỏ dại, và cũng nhìn đỉnh Lâm viên kiêu hùng mà tôi đã hơn 5 lần leo lên đó từ thuở học trò cho đến khi là một Sĩ Quan Cán Bộ của TVBQGVN. Lần này tôi đứng đây để chờ thằng con trai nhỏ hâm lon cơm đựng trong lon "guigoz" sau một buổi lao động mệt mỏi trong giờ nghỉ trưa.
Vâng bây giờ tôi đang làm một tên thợ sơn, để sơn vài căn nhà nhỏ cho trường Lục Quân 2 của VC - Trường Mẹ của anh em mình đã bị đổi tên ! Trưa nay trời Đà Lạt vẫn xanh, nắng Đà Lạt vẫn hanh vàng ấm áp, và thông Đà Lạt vẫn reo vi vu như ngày nào. Nhưng riêng tôi vẫn cảm được rằng mình đã không được như ngày trước khi đứng ở đây (dưới cầu thang doanh trại Đại Đội C). Cho nên tôi ao ước ... thật nhiều.
Đầu năm 1990, anh Bùi Văn Đoàn người bạn cùng khoá của tôi làm phụ tá cho một nhà thầu. Đoàn từ Saigon lên Đà Lạt thu xếp tìm nhân công, chuẩn bị để xây cất một căn nhà cho các SQ cao cấp của bộ đội BV về tu nghiệp. Nhân dịp này Đoàn đến thăm tôi, thấy tôi đang làm nghề thợ sơn (sơn xe đạp, cửa sắt, nhà cửa...) nên Đoàn nhờ tôi lãnh phần sơn cho công trình của nhà thầu mà Đoàn đang làm phụ tá.
Tôi mừng vì có việc làm, chia gánh nặng với bà xã và quan trọng nhất là sẽ được vào nhìn lại trường Mẹ sau 15 năm xa cách.
Mấy cái sân bóng chuyền sau doanh trại D và C gần phạn xá bên kia con đường nhựa, ngày xưa chiều chiều khi cơm nước xong, hay những ngày cuối tuần ứng chiến, Sinh Viên Sĩ Quan rỗi rảnh thường tụ tập tại đây đập vài đường banh cho đỡ buồn... Nay bọn chiếm trường muốn biến nơi đó thành khu vãng lai, xây 4 căn nhà nhỏ bằng ván lợp tôn. Tôi và đứa con trai thừ nhì lãnh phần sơn phết 4 căn nhà đó.
Tên Trung tá VC, quản lý quân trường, phụ trách công trình xây cất nhìn cái máy sơn do tôi lắp ráp và cái súng phun sơn củ kỹ của tôi, hắn rất thích và cho là dụng cụ cực kỳ tối tân, nên ngõ ý nhờ tôi sơn thêm vài chỗ khác của trường. Nhờ vậy hắn đã đưa tôi đi coi nhiều chỗ trong trường.
Lần này không có SQ khoá sinh về thụ huấn, công việc dễ dàng nên tôi có nhiều dịp quan sát quanh trường cũ.
Phạn xá
Tôi đã đến Phạn xá, nước sơn màu hồng ngày xưa vẫn còn đó, nhưng tường loan lổ nhiều nơi vì chả bao giờ được quét vôi lại. Cửa kính bị bể vỡ hay tháo gỡ đi một phần. Phạn xá vắng vẻ nghèo nàn, dơ dáy. Khu chính giữa kê vài dẫy bàn ăn, hai bên trống trơn, mấy trăm bàn ghế ngày xưa của anh em mình bọn chúng đã đem bán hết. Tấm màn nhung treo trên tường ngay khu giữa, nơi các Sĩ Quan trực Trung đoàn Sinh Viên Sĩ Quan ngồi ăn, nơi đọc nhật lệnh hàng ngày, đã được VC mang may quần áo. Nhìn thấy cảnh trống vắng của khu Phạn xá tôi buồn và nhớ những ngày xưa vô cùng ... Biết bao hình ảnh từ Tân Khoá Sinh đi đứng ăn uống vuông góc, đến dạ tiệc mãn khoá mà lòng đau như cắt.
SVSQ Phan văn Thìn K19
Từ Phạn xá nhìn ra sân cỏ Alpha, tự nhiên nước mắt tuôn rơi. Sân cỏ không được chăm sóc nên cỏ mọc bừa bãi và lỗ chỗ như đám khoai lang.
Hai dãy doanh trại vẫn còn ngạo nghễ nhưng u buồn, ảm đạm, nơi đó biết bao chàng trai trẻ đã ngày đêm thụ huấn để trở thành những sĩ quan anh hùng với bao chiến công đi vào lịch sử của dân tộc. Nay tất cả đều cũ kỹ tối tăm, cửa đóng im lìm vắng lạnh. Sau Phạn xá mấy dãy nhà vòm thợ giặt cũng đã biến mất từ lâu.
Anh em mình còn nhớ 2 cái nhà tôn ở giữa 2 khu doanh trại không? - dành cho thợ giày, thợ hớt tóc và linh tinh ngày xưa đó. Bây giờ bên trong 2 căn nhà này bọn VC xây một bể nước thật to, chiếm gần hết căn nhà, cao chừng 1 mét, nơi SQ Việt cộng tắm rữa hàng ngày, vì trong doanh trại các hệ thống nước và WC đã đi vào lịch sử. Trong một phòng tắm của doanh trại(Đại Đội C) tôi vẫn còn thấy 2 phuy xăng dùng chứa nước, bây giờ doanh trại cũng không có nước để chứa.
Phía sau 2 nhà này họ dựng mỗi nhà 1 dãy cầu tiêu độ 20 cái. Loại nhà cầu chúng cho là hiện đại và tiết kiệm vì dùng phân và nước tiểu để làm phân bón cho rau cỏ và cây cối! Vì thế ngay sau doanh trại đầy những dẫy trồng khoai lang, dây sắn. Hệ thống giao thông hào ngày xưa nay trồng toàn rau muống "cải thiện". Nhìn mà tức anh ách chán chường!
Dưới gầm (Basement) của doanh trại, ngày xưa là phòng Văn Khang của 8 Đại Đội Sinh Viên Sĩ Quan, do các khoá từ 22 đến 31 đã bỏ bao công sức và giờ tuỳ quyền, cũng như những giờ phút quý báu cuối tuần để dựng nên mỗi Đại Đội một phòng Văn Khang rộng độ 2 hay 3 phòng ngủ. Phòng Văn Khang của 8 Đại Đội cái nào cũng thật đẹp, thật gọn gàng, ấm cúng và rất văn nghệ, để những lúc ứng chiến, cấm trại hay giờ tuỳ quyền Sinh Viên Sĩ Quan có nơi giãi trí. Ở đó có bích báo, có bánh kẹo, có cà phê, có hệ thống đèn màu chớp nháy và hệ thống nhạc thật hay, không thua gì nhạc và cà phê Tùng Đà Lạt. Tất cả đều do Sinh Viên Sĩ Quan làm, tự phục vụ, và do Sinh Viên Sĩ Quan ban 4 đảm trách. Nay đã bị tụi VC phá tan tành và lấy hết những đồ vật trong phòng làm của riêng (khi di tản toàn bộ của cải đó Sinh Viên Sĩ Quan để lại y nguyên). Bây giờ chỉ còn sót lại lờ mờ vài hình ảnh do các Sinh Viên Sĩ Quan vẽ ngày xưa!
Trước đó VC đã đặt tại nơi đây nhiều cầu tiêu tái tạo phân bón! Tôi đã đến phòng Văn Khang Đại Đội A đại đội của tôi ngày xưa và tim tôi đã đau nhói khi thấy trong đó vẫn còn dấu tích của loại nhà cầu đó, trên tường vẫn còn lờ mờ hình vẽ một Sinh Viên Sĩ Quan cầm kiếm... Thật não nề... Ôi cung kiếm bây chừ mi ở đâu!
Khu nhà Văn Hoá
Khu Văn Hoá vắng vẻ, nghèo nàn, đầy rác rến dơ dáy. Những bảng đồng trên ghi ý đẹp thanh cao ở khu Văn Hoá và ở những doanh trại khác được VC tháo gỡ và đem bán ký hết rồi. Trước nhà Văn Hoá cạnh Bộ Chỉ Huy bọn chúng để 1 cái xe tăng T54, trông thật kịch cỡm dễ ghét.
Hàng ngày tôi đi làm hay đi về phải đạp xe đạp quanh khu Vũ Đình Trường Lê Lợi, Miếu Tiên Sư, đổ dốc qua khu gia binh, leo dốc qua khu doanh trại bên Quang Trung, cổng trại Lý Thường Kiệt ra khu Chi Lăng.
Vũ Đình Trường Lê Lợi
Vũ Đình Trường giờ đây thật tang thương, cũng như sân cỏ Trung Đoàn, cỏ mọc tới đầu gối và lỗ chỗ những lỗ đào để trồng khoai, sắn.
Đài Tử Sĩ vẽ hình HCM chiếm hết cả bức tường cong cong trên ghi mấy dòng chữ "Không có gì....".
Tôi đã nhiều lần đứng trước Đài Tử Sĩ, nhắm mắt lại để không thấy hình HCM, và cầu xin những người đã khuất phù hộ cho chúng tôi - Những người còn sống trong tủi hờn và mất mát. Phía sau Đài Tử Sĩ vẫn chỉ là khoai với sắn.
Đài Tử Sĩ
Hai dãy khán đài Lê Lai và Lê Lợi giờ đây trơ trụi, mái tôn đã bị bọn chúng tháo gỡ đem lợp nhà riêng hay đem bán, ngoại trừ một vài tấm cong quẹo đầy lỗ là còn lại. Ván lát khán đài cũng được tháo gỡ vô trật tự nên chỉ còn lại những tấm gẫy mục rêu phong.
Miếu Tiên Sư hoang tàn, đầy lau sậy cỏ dại vây quanh.
Khu Gia Binh ngày xưa được dùng làm khu gia binh VC bây giờ. Cư xá Sĩ Quan Lý Thường Kiệt ngày xưa bây giờ là chỗ trú ngụ của chúng. Đã thế chúng còn che chòi, che láng thêm ra trông thật lộn xộn để nuôi thên heo, gà, vịt. Trước sân đánh luống trồng khoai lang, bờ rào thì trồng sắn. Khu cư xá bên bờ hồ Than Thởcũng tương tự như vậy. Cổng Lý Thường Kiệt cũng thế, những cái nón cối được thay thế cho anh em Quân Cảnh ngày xưa.
Những cây Tùng trước doanh trại, mỗi Đại Đội 4 cây. Khikhoá tôi đang thụ huấn thì chỉ cao hơ đầu tôi một tí, và phải tưới nước hàng ngày, bây giờ đã cao lớn hơn nóc doanh trại, cành lá um tùm làm cho doanh trại tối tăm u buồn thêm. Hình như chúng cũng cảm thông được với trường Mẹ và không muốn cho ai nhìn thấy nước mắt Mẹ ngấn đọng lưng tròng. Dáng dấp Mẹ vẫn còn đó, nét kiêu hùng vẫn y nguyên, nhưng hoang tàn và man rợ đã làm cho lòng Mẹ rũ buồn!
Tóm lại trường Mẹ mỗi thứ đều bị cắt xén và không được tu bổ, chỉ có cỏ dại, giây lang và gốc mì, rau muống, là mọc thoải mái thêm thôi.
Hơn một tuần làm việc thì tên Trung tá VC phụ trách việc xây cất đã biết tôi và anh Đoàn là những Sĩ Quan tốt nghiệp ở đây (có thể những người làm chung nói lại, hay thấy chúng tôi hiểu biết quá nhiều về trường). Một hôm tôi và Đoàn bàn chuyện xây cất và nói chuyện tầm phào với hắn thì hắn mới nói rằng: "Tôi biết các Sĩ Quan tốt nghiệp ở trường này ra đều ghê lắm, đánh phá chúng tôi đến cùng. Sau khi chết vẫn còn đánh phá (nguyên văn)". Không biết tên này thực lòng phục anh em mình hay hù dọa chúng tôi. Y kể rằng trường Võ Bị bây giờ có rất nhiều ma hiện về khuấy phá các Sĩ Quan VC về thụ huấn. Đó là anh hồn của những Sinh Viên Sĩ Quan đã tốt nghiệp ở đây, thường về phá phách dữ dội, làm bọn chúng kinh sợ. Dữ nhất là hồn ma tự xưng tên là Anh Vũ luôn đuổi bọn chúng ra khỏi phòng. Nhiều tên ra Đà Lạt hỏi dân chúng và những người bán hàng kỳ cựu ở đây coi ông Vũ là ai?
Sau đó họ mua nhang đèn vàng bạc về phòng cúng bái, lập bàn thờ ngay ở trong phòng. Người dân Đà Lạt đâu có lạ gì cái tên Anh Vũ, Sinh Viên Sĩ Quan thủ khoa khoá 18. Họ biết, họ hiểu và ngấm ngầm ủng hộ hành động của hương hồn anh, và những hương hồn của các cựu Sinh Viên Sĩ Quan Võ Bị trở về làm chủ doanh trại mà Anh Vũ cùng huynh đệ ngày đêm canh giữ.
Nhân một buổi nghĩ trưa, tôi đã lén mở cửa một phòng ngủ đầu tiên của Đại Đội C cũ, ngay chỗ tôi đang nghĩ trưa. Tôi thấy trong phòng trang bị y như ngày xưa cho 2 người ngủ, cũng giường sắt, cũng tủ, cũng bàn ghế và kệ sách của anh em chúng mình dùng ngày trước. Nhưng trên kệ sách nào cũng đều có một lư hương nhỏ trong còn vài chân nhan mầu đỏ.
Trường Mẹ;Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam của chúng ta sau 15 năm đổi tên là thế đó!
Diễn hành cơm trưa mùa hè
Và cho đến bây giờ tôi vẫn luôn luôn ao ước được đứng nơi đây, dưới chân cầu thang doanh trại thêm một lần nữa.
4. Lần thứ tư này tôi sẽ được nhìn các Sinh Viên Sĩ Quan con cháu của chúng ta đang ca khúc quân hành sau giờ học văn hoá để trở về doanh trại, rồi chuẩn bị đi diễn hành đến phạn xá dùng bữa cơm trưa. Cho dù lần này tôi phải chống gậy run run cố gắng để đứng nhìn, hay phải ngồi trên chiếc xe lăn do một đứa cháu ngoại hay cháu nội đẩy đưa ...
Và nếu lần thứ tư này tôi không được trọn niềm mơ ước, thì sau khi lìa đời, tôi sẽ tạ từ vợ con, vĩnh biệt các anh em bạn bè thân thương, rồi tôi sẽ bay vút về Đà Lạt để thăm quê hương, nơi tôi cất tiếng khóc chào đời, thăm mồ cha mẹ, bạn bè - Những người còn kẹt dưới bóng quân thù.
Tôi sẽ bay lên đỉnh Lâm Viên một lần nữa để nhìn về thành phố Đà Lạt. Xong tôi sẽ bay về trường Mẹ để cùng các niên trưởng, niên đệ của tôi tham gia đoàn quân Ma bảo vệ Mẹ và đánh phá kẻ thù để lấy lại những gì đã mất.
----------------------------------
Comments:* Long Vo
Đọc bài của Niên trưởng (xin phép được gọi như Ông xã gọi khoá đàn Anh) và tấm hình chụp Cổng Nam Quan mà rơi nước mắt... Giờ biết tìm đâu ? Còn đâu mà tìm !
TRƯỜNG MẸ KÍNH YÊU
Cảm ơn Niên trưởng thật nhiều ; kính chúc sức khoẻ , mọi sự bình an .
No comments:
Post a Comment