Wednesday, October 12, 2022

Nguyễn Văn Nhái K24/TVBQGVN (Ngọc Thùy Khanh)

 Rồi phải rất buồn chia cách đây
Bốn năm làm lính xứ sương đầy
Cô đơn về khắc lời trên trán
Nước mắt dần vơi chỉ ngón tay...
  
---------------------------------
 
 TRƯỚC KHI XA ĐÀ LẠT
Rồi phải rất buồn chia cách đây
Bốn năm làm lính xứ sương đầy
Cô đơn về khắc lời trên trán
Nước mắt dần vơi chỉ ngón tay
Trả lại Lâm Viên núi chập chùng
Với chiều Thủy Tạ nước hồ rung
Ái Ân rừng thấp hàng thông biếc
Đồi phố lộ cao bước ngại ngùng
Bạn bè bốn hướng về với nhau
Rồi đây bốn hướng cách xa nhau
Lên đường ta nhớ người em gái
Mắt biếc bay bay áo giữa cầu
Cung kiếm đời trai buổi chiến chinh
Ta đi với mộng ước thanh bình
Ngày mai ai hỏi ta Đà Lạt
Vẫn nhớ vẫn thương vẫn tự tình.
 
GỞI  BẠN
Anh đã biết Phước Long vừa thất thủ
Trời Tây Ninh khói lửa vẫn mịt mùng
Tôi bây giờ phế tật gác kiếm cung
Rất xót xa cho đồng bào chiến nạn
Anh đã biết mộng vàng tan theo khói
Thôi cam đành tết Ất Mão buồn hiu
Thôi cam đành tuổi trẻ tiếp cô liêu
Lúa chín đó nhưng sao về gặt được
Anh đã biết giặc tràn lan đều khắp
Đã mấy vùng di tản giữa hoang mang
Vườn ruộng hoa xinh đạn cháy điêu tàn
Nhà cửa đó - Đất trời làm chăn chiếu
Anh đã biết quân mình đang tái chiếm
Xác dân lành làm thực phẩm muông chim
Trường học tan hoang chợ búa im lìm
Vành khăn trắng mỗi ngày thêm lượng số
Đừng ích kỹ tìm vui cho riêng rẽ
Đừng vô tình trên khổ nhục nhân dân
Bằng trí lực anh ơi về đóng góp
Gây thêm tình làm dịu bớt sầu đau
Cụ già đứng chờ quần hư áo cũ
Thiếu phụ ngồi đợi gạo sữa nuôi con
Cột gạch cháy chờ bàn tay bạn vỡ
Xác chết xình xin chôn lấp giùm đi
Tôi phế tật cam đành phơi tâm sự
Quyền làm thầy nên kích thích học sinh
Là viết thư, tiền góp ý chân tình
Chống ủy mỵ, hãy quay về dân tộc. 

GIẢI NGŨ VỀ LẠI PHAN RANG
Như đã quyết rời Phan Rang biền biệt
Bởi bao giờ ai biết được lòng tôi
Khi lý trí chào thua phận số
Nên lại về trong bất mãn đơn côi
Em của một thời hiền hơn tu sĩ
Đã nữa đời về ngự trị trong tôi
Giữa vô thức khua âm nào ủy mị
Khi cuồng mê xâm chiếm rất tuyệt vời
Chợt ngó lại bạn bè thiếu vắng
Tình nghĩa thôi đừng nói buổi bây giờ
Đừng đòi hỏi cho ra người tri kỷ
Hãy âm thầm đón lấy xót xa
Giờ đứng lại Phan Rang ngào nghẹn
Có nhục nhằn hiện diện khắp dung nhan
Hỡi em gái ngày xưa hiền hơn tu sĩ
Anh bây giờ thất thủ trong gian nan.
 
 
PHAN RANG CỦA TÔI
Là con của đất Phan Rang
Sớm say gió chướng mê man nắng hè
Ru tôi một biển đầy ghe
Ru tôi tiếng hát lũy tre chiều tà.
Đến cùng trời đất bao la
Tổ tiên thuở ấy mặn mà phương nam
Núi hoành tráng biển mênh mang
Là đây hạnh phúc cũng cam cơ cầu
Khó khăn đùm bọc lẫn nhau
Mồ hôi ướt đất đối đầu nguy nan
Gió là bạc nắng là vàng
Núi ơi nung chí kiên gan giữa đời.
Phan Rang máu thịt của tôi
Khát khao cháy bỏng tương lai đẹp giàu
Tiếng cười tiếng hát bay cao
Gian nan còn đó ... dạt dào tim yêu.
                                       Ngọc Thùy Khanh
 
Tôi  Phải Là Tôi
Dẫu vô can
Tôi không thể nào vô nhiễm
Khi thời gian tích lũy
Hóa thành đôi lúc nào hay
Tưởng rong rêu
Gần hết linh hồn
Gần hết con tim
Nhưng thấm lậm mất màu ngôn ngữ
Đột nhiên lấp lánh hành vi
Đột nhiên tràn vào suy nghĩ
Cũng may
Bao lần phát hiện
Manh nha kỳ lạ bủa vây
Chợt hiểu rằng
Tôi phải là tôi.
 
 HÌNH NHƯ MÙA XUÂN
Bỗng dưng mây ít trôi
Sương đi đâu chẳng tới
Ai đem nắng ra phơi
Hình như hoa nở vội
Hình như đất mênh mông
Có phải trời bỗng lạ
Sao tôi lại dối lòng
Hình như em vội vã
Đâu phải thật tình cờ
Đầy tim bao vô cớ
Đầy lòng bao vu vơ
Bắt đầu tôi lớ ngớ
Có phải rất đơn sơ
Sao tôi nhiều bối rối
Em lạ chưa bất ngờ
Dắt mùa xuân đang tới.

DƯA  HỒNG
Dưa Hồng ở tận Từ Tâm
Canh ba em gánh vượt đầm qua sông
Kịp vào chợ họp hừng đông
Được vài đồng lẻ ... bỏ công lại nhiều
Nhà nghèo đổi muối đổi tiêu
Gói trà lạng thuốc cũng điều mẹ cha
Dưa hồng sống đất cát pha
Dầm sương dãi nắng những là mồ hôi
Chỉ mong nhiều trái được vui
Chỉ mong mưa thuận gió hoà quanh năm
Dưa Hồng ở tận Từ Tâm
Thương em hiếu nghĩa tội em nhọc nhằn.
 
 PHẢI ÁO EM VÀNG
Tôi thấy tự dưng thật khác thường
Đã đầy trong mắt dấu buồn thương
Từng cơn bức rức từ xa đó
Nghe động trong hồn nhớ một phương
Phải áo em vàng bay phất phơ
Cho hồn mấy nỗi thật không ngờ
Cho thơ buồn dại rồi vô nghĩa
Cho nắng bên thềm đứng ngẩn ngơ
Có biết tôi về như mộ hoang
Chiêm bao từng giấc thật bàng hoàng
Cô đơn ngày tháng bật thành tiếng
Não nuột âm thanh lúc nhặt khoan
Chới với mình tôi hốt hoảng này
Bây giờ tuyệt vọng cũng mê say
Trong tim khe khẻ lời tha thiết
Phải áo em vàng theo gió bay.
 
 KHI CÔ ĐƠN
Khi cô đơn
Có thêm điều rất tuyệt
Tim lạ lùng nhịp trở gian nan
Hồn chợt bỗng sầu si trang điểm
Khi cô đơn
Thấm ra rằng bạn bè
Chân tình ơi kiếm mãi vẫn là
Thiệt gì chẳng sao cứ giả vờ phát ngán
Khi cô đơn
Vội đến đời nương tựa
Níu đất dày cho đỡ trống trơn
Níu trời cao gởi chùm u uất
Khi cô đơn
Tình người xin tặng lại
Đem tình em trót lỡ ra mơ
Và cúi xuống cùng thơ thủ thỉ.
 
 YÊU EM LÀ ĐỂ
Bình thường hơn những bình thường
Ngày nuôi ảo mộng đêm cuồng trào dâng
Nhớ chuyện xa đợi chuyện gần
Yêu em là để tần ngần vu vơ
Nỗi nào in dấu lên thơ
Niềm vui sao cũng trong mơ ngại ngùng
Đã ngày đã tháng rối tung
Yêu em là để lạ lùng ngẫu nhiên
Đổ thừa vẫn chuyện ưu tiên
Mắt đầy ngang dọc dấu phiền dấu lo
Thưa rằng chẳng dám so đo
Yêu em là để dày vò tuyệt chưa.
 
 KHÚC  GIÓ
Gió là đất thở vô tư
Thanh âm biến đổi thực hư vô cùng
Ồn như tiếng thú gầm vang
Êm như tên vút giữa chừng trời mây
Như than như khóc như say
Như dòng thác đổ những ngày mưa sang
Như chim ríu rít giữa ngàn
Du dương đến đổi võ vàng rừng thu
Gió là nhạc đất lãng du
Khi trời đồng lõa xin bù cơn mê.
 
 VẪN  CÒN
Hỏi rằng sao mãi cứ yêu
Để khuôn mặt khắc đủ điều ảo mơ
Lại còn dáng đứng ngu ngơ
Lại còn lặng lẽ vu vơ nỗi niềm
Cứ càng nhạy cảm hỡi tim
Cứ càng bồng bột đến chìm giữa đau
Thật thà trước cũng như sau
Nào hay tâm thể nát nhàu đinh ninh
Vẫn còn nông nỗi phiêu linh
Vẫn còn bất kể ... dỗ mình vô biên
Bởi buồn đã một ngẫu nhiên
Chơ vơ cũng chuyện ưu tiên giữa đời.
 
BUỒN
Buồn cho tiếng súng đêm dài
Buồn cho những kẻ không may hơn mình
Buồn cho người đã hy sinh
Buồn cho đỗ vỡ sanh linh oán hờn
Buồn cho những trái tim đơn
Buồn cho số phận không hơn được nào
Buồn cho những kẻ làm sao
Buồn cho tình loạn lao đao ích gì
Buồn cho người đã ra đi
Buồn cho kỷ niệm từ khi biết buồn.
                                    Sói  Biển
 
XIN CÁM ƠN
Cũng may còn được người quen
Giữa đời thay trắng đổi đen dỗ dành
Xưa nay rốt cuộc phù vân
Sao chưa chân thật vô ngần so đo
Được gì cứ phải buồn xo
Được gì cứ phải giả đò với nhau
Có mơ liều thuốc nhiệm màu
Có bao xốc nổi bắc cầu vào thơ
Thật thà đến độ bơ vơ....
Thật thà chỉ để chẳng ngờ nguy nan
Cảm ơn người rất nồng nàn
Cám ơn đời vẫn dịu dàng bao dung.

MỘT NGƯỜI BẠN QUẢNG TRỊ
                 * Tặng học trò Quảng Đức
Người xứ Quảng vừa quen khu tị nạn
Kể tâm tình tôi khóc hận một đêm
Lửa chiến chinh đốt hết mộng êm đềm
Người cô độc đi vào trong bão tố
Người hay khóc hay mang nhiều tiếc nhớ
Thèm tình cha tình chú với tình anh
Đạn ca_non đã phá ý ngày xanh
Người lạc lõng giữa quê xa đất lạ
Người thường bảo hồn tìm người hoá đá
Chỉ đành cam sống hết kiếp con người
Thân rã rời - tay lạnh - úa làn môi
Người hốt hoảng với dậm đời sắp tới
Người thầm nhủ tôi ước gì được chết
Người thù hằn những kẻ tạo chiến chinh
Người đã mơ ngày tới của thanh bình
Về xứ Quảng nhìn dòng sông tuổi trẻ.

CỨ  NGỠ
Khi anh thấy
mây trời lờ lững
nhớ vô cùng
gió chẻ tóc em bay.
Khi anh thấy
nắng vàng phơi lấp lánh
phút tuyệt vời
say đắm mắt em mơ.
Khi anh thấy
sương giăng đường cũ
ngỡ hình như
em rất vội dễ thương.
Khi anh đến
sóng thì thầm với cát
cứ ngỡ rằng
em hát khúc tình ca.
 
CHỈ HAI MÙA Ở ĐÓ
Vẫn xương rồng hong nắng
Vẫn sóng biển thì thầm
Mùa đông xa vạn dặm
Nóng nực suốt quanh năm.
Chỉ dòng sông duy nhất
Gọi đất dậy đất vui
Nho là nho ngọt mật
Lúa hạt ngọt hạt bùi.
Chỉ hai mùa gió nắng
Nên núi cát trơ trơ
Biển xanh thành muối trắng
Tôm cá vượt lên bờ.
Chỉ hai mùa ở đó
Chẳng là xuân là thu
Nhìn đời ta sáng tỏ
Nghe tình ta vi vu.

GỬI TÌNH RA PHỐ
Anh cũng biết lúc về hay thương nhớ
Thường bơ vơ giờ vắng dưới chân đồi
Bởi một thoáng trong hồn anh hoa nở
Nên u buồn từ đó cũng lên ngôi
Em rợp bóng che anh bằng hạnh phúc
Như cơ hồ quên mất một đau thương
Anh còn nhớ mắt em màu xanh đục
Nên buồn về xơ xác cả thịt xương
Còn ở đó bên em nồng hơi thở
Khi sang mùa sưởi ấm lúc xa nhau
Trong cô độc thấy niềm tin cát lỡ
Tuổi yêu thương đầy ắp giọt ưu sầu
Anh trải rộng hồn tim lên chân thật
Bằng vô tư tích lũy một yêu vì
Em thấy đó dại mê về chất ngất
Mênh mông sầu hiu hắt lúc chia ly.

Cho đến ngày hôm nay, bài thơ này vừa tròn 48 tuổi.
QUA LÀNG TRUNG ĐÔN BỊ DỘI BOM
Lúa chín vàng trên luống đất khô
Bờ mương xình xác chết không mồ
Nhà trơ nền gạch cột đen cháy
Úa héo từng vòng đám bắp ngô
Bàn tủ nát tung khắp bốn bề
Bom cày vỡ mất một chân đê
Áo quần cháy dỡ vùi cây lá
Tiếng chó tru đêm thật não nề
Không một bóng người trên lối đi
Không còn chim ngủ luống cây mì
Không còn trâu đứng bên đồng cỏ
Chỉ có đạn bom xuống rập rì
Tre đổ đất tung hố mới đào
Ấp làng hiu quạnh trong hư hao
Trơ vơ thập tự nhìn thương tiếc
Anh đến đây em đứng nghẹn ngào.
                                  Hải Lăng 30/06/1972

TÌNH YÊU GÁC TRỌ
Hồi ấy tôi vừa vào đệ nhị
Và em đệ tứ đã hai năm
Gặp nhau lòng hãy còn nguyên thủy
Trinh bạch còn hơn ánh nguyệt rằm
Mình học chung trường ở trọ chung
Biết bao kỷ niệm khắc ghi lòng
Ăn chung một bữa đèn chung bóng
Gạo mãi chương trình vẫn chưa xong
Mình cấm nhìn nhau cấm nói nhiều
Nhắc chừng nhau học kẻo thiu thiu
Em mượn tôi giảng khi bài khó
Tôi cậy nhờ em lúc túi nghèo
Cuối năm học ấy em thi đỗ
Còn phận tôi nghèo chịu dở dang
Kỷ niệm ngày xưa không còn nữa
Em về quê mẹ bước sang ngang
Gác trọ bây giờ chỉ có anh
Chong đèn ngồi học những tàn canh
Giờ này có lẽ người năm trước
Đang hưởng say sưa giấc ngủ nồng.

THƠ VIẾT ĐÊM GIÁNG SINH
Ra không được đêm nay trường cấm trại
Ngày Giáng Sinh chắc phố rất đông người
Nhà thờ lớn bên kia đường Nguyễn Trãi
Em có vào cầu nguyện kẻ xa xôi
Và có biết sương trời về giăng trải
Tội em yêu lạnh lẽo đứng trông chờ
Tay tôi đó nhưng làm sao ve vuốt
Giọng tôi đây ai phổ nhạc bây giờ
Và có biết gió còn trên lối nắng
Tội em yêu cô độc dưới lưng đồi
Hơi tôi đó nhưng làm sao sưởi ấm
Chân tôi đây ai dẫn bước em xuôi
Bởi nỗi ấy nên tôi đành lỗi hẹn
Rất âm thầm độc thoại giữa sương khuya
Tôi sẽ đến em ơi ! tôi sẽ đến
Đền cho em bằng tất cả yêu thương.

ĐẠO LONG, CÓ BIẾT ANH BUỒN
Có biết anh buồn xa Đạo Long
Bao nhiêu lo sợ rối trong lòng
Em như hoa sứ chiều đông lạ
Nở ngát hồn anh em biết không ?
Đôi mắt nào nồng men rượu đây
Sơ giao anh đã ngất ngây say
Nên về lơ lững trong trời mộng
Xa vắng bây giờ môi đắng cay
Phải dáng Đông phương như ánh trăng
Soi lòng anh đã mấy băn khoăn
Anh là sông vắng mùa khô hạn
Em nước về xanh hết giá băng
Có biết anh buồn xa Đạo Long
Bao nhiêu lo sợ rơi trong lòng
Anh con tàu nhỏ về vô định
Tha thiết một đời em biết không ?
 
ĐẠO LONG, EM CÓ TỪ BAO GIỜ
Em có bao giờ nhớ đến ta
Niềm riêng xin gửi lại quê nhà
Nhớ mưa ngày hạ mưa chiều tối
Gió thật hững hờ đến xót xa
Em có bao giờ biết đứng trông
Ngẩn ngơ theo lớp nắng mai hồng
Nhìn mây rồi nhớ mây đồng nội
Và khóc vô cùng như nước sông
Đã một lần mơ vạn lúc thương
Hờn nhau mấy nỗi cũng vô thường
Bỗng dưng tha thiết trong ngày tháng
Nên lúc xa thôi rất dễ buồn
Em có bao giờ hiểu đến ta
Âm thầm thương nhớ thật thiết tha
Đã yêu từ đó đêm hôm đó
Và đợi mùa mưa mưa thật thà
Một thoáng em ơi đã vạn sầu
Bởi buồn lãng mạn dễ thâm sâu
Ngàn năm mộng chẻ đôi hồn trí
Lá cỏ vô cùng thật nhớ nhau
Em có bao giờ biết đến không
Ta đi nhớ cũng xót xa lòng
Tương tư nào đã đầy thân thể
Yêu mến vô cùng em Đạo Long
-------------------------------------------

 

No comments:

Post a Comment