Ông Tổng và bà Phương người cùng làng ở Hưng Yên họ theo đoàn người di cư từ Bắc vào Nam trên chuyến tàu há mỏm năm 1954 hai gia đình nầy được chính phủ Ngô Đình Diệm phân bố cự ngụ taị tuyến đầu cực nam, Ông Tổng là người giàu có ở Hưng Yên nhờ có tiệm may Âu phục còn bà Phương chỉ là gia đình chân lấm tay bùn nên đời sống rất nghèo nàn vả lạ̣l đông con lớn nhỏ cả chục người nên đời sống có thể nói là thiếu ăn.
Từ ngày vào Nam gia đình ông tổng khi đi cũng mang được ít vàng bạc nhưng về Cà Mâu với nghề nông ông thấy công việc không thích hợp ở vùng đất mới
khỉ ho cò gáy nầy , nên gia đình ông dọn lên Saì Gòn để kiếm sống , ông mua một miến đất thời buổi đất còn rẻ , trong khu lao động mở một cửa hàng may nhỏ may quần aó cho bà con trong xóm tuy không nhiều nhưng cũng đủ chi tiêu trong gia đình trong lúc mới lập nghiệp nơi vùng đất mới . Ông thật may mắng nhà nước đương thời mở con đường lớn đi qua trước nhà của ông từ đó căn nhà trong hẻm trở thành mặt tiền nền đất bây giờ trở thành vàng cơ nghiệp của ông từ đó phất , đụng đâu cũng thấy tiền , kẻ ăn người làm mỗi ngày một đông , ông trở nên giàu có nhất vùng ,
khỉ ho cò gáy nầy , nên gia đình ông dọn lên Saì Gòn để kiếm sống , ông mua một miến đất thời buổi đất còn rẻ , trong khu lao động mở một cửa hàng may nhỏ may quần aó cho bà con trong xóm tuy không nhiều nhưng cũng đủ chi tiêu trong gia đình trong lúc mới lập nghiệp nơi vùng đất mới . Ông thật may mắng nhà nước đương thời mở con đường lớn đi qua trước nhà của ông từ đó căn nhà trong hẻm trở thành mặt tiền nền đất bây giờ trở thành vàng cơ nghiệp của ông từ đó phất , đụng đâu cũng thấy tiền , kẻ ăn người làm mỗi ngày một đông , ông trở nên giàu có nhất vùng ,
Tiền dư bạc hậu ông ngao du đây đó để xem cái trù phú miền Nam , một ngày nọ ông về thăm bà Phương người nầy cũng bà con gần xa với ông , Ngòai thăm hỏi ông cũng là dịp giới thiệu caí giàu sang của ông . Bà Phương người di cư cùng thời kỳ với ông khi đi chẳng có tài sảng mang theo vả lại con cái qúa nhiều tất cả đều còn nhỏ nên nhà nước chỉ cấp vỏn vẹn mấy công đất nên gia đình lâm vào cảnh túng thiếu phaỉ ăn độn sống qua ngày , ông thấy người đồng hương qúa nghèo nên muốn xin vợ chồng bà Phương một đứa con về nuôi , bà phương nghe như vâỵ như dao cắt từng mảnh da thịt của bà , nhưng không còn caćh nào khác bà giao con Tâm đứa con thứ ba của bà mới lên được 10 tuổi cho ông Tổng , nước mắt dàn dụa tiển đứa con gaí đi theo ông Tổng , còn Tâm xa cha mẹ anh chị em nàng không hơn mẹ đau xót cũng không thua gì mẹ , nhưng vì caí nghèo nàng chấp nhận một cuộc chia ly vô tiền khóang hậu .
Nhà ông Tổng giàu thật trong nhà lúc nào cũng rộn rịp người ăn kẻ ở nay thêm bé Tâm cũng chẳng khác mấy , .Tâm là con nuôi nhưng còn thua người ở, đó là lối thương vaỵ khóc mướn của những trưởng gỉa giàu có ngày xưa , từ ngày về với nhà ông Tỗng Tâm cảm nhận mình còn thua người ăn kẻ ở trong nhà ngoaì công việc lay nhà rửa chén săn sóc con chó cưng của ông Tâm còn phaỉ làm thêm công việc tuy mới nhìn có vẽ nhẹ nhàng đi vào công việc mới thấy thật vất vả , hàng ngày nàng phaỉ đứng qụat cho ông tôn̉g ngủ tuổi trẻ cần ăn cần ngủ nhưng ông Tổng đã cướp mất phần thưởng thiêng liêng của Tâm có lần Tâm đứng quạt nàng mệt nhắm mắt trong thế đứng thiếp đi bao lâu nàng không biết , ông Tổng thấy nóng làm cắt ngang giấc ngủ của ông giận qúa ông thu mình đạp con nhỏ một phát trong lúc nó đang say ngủ , vừa đau vừa tuổi thân lò mò đứng dậy cầm chíêc quạt tiếp tục công việc .
tuy tuổi còn nhỏ suy nghĩ Tâm cũng lớn hơn tuổi của mình , nhớ những lần buồn ngủ nàng lăng mình ở một góc nhà ngủ lăng ra chẳng có mùng màng thế mà mấy con muổi cũng không thương haị hết con nầy đến con khác thay phiên hút máu đã không đủ ăn mà phaỉ nuôi thêm lũ muổi , sao ông trời laị bất công với nàng thế .
Một hôm ông Tổng có khách đến thăm, gia đình chủng bị mâm cơm thịnh soạn đaỉ khách , như thường lệ Tâm phaỉ đứng quạt hầu hạ cho ông và người khách ăn , trong lúc chén chú chén anh , người khách mới hỏi thị́t con gà anh mua hay nuôi mà ngon thế ông Tổng ngẩn đầu nói gà nuôi chạy bộ đó ông anh , à , con gì mình nuôi thì thịt đều ngon , mình nuôi nó thì phải thịt nó chớ sao đó là luật của tạo hóa , Tâm nghe đến đây chới với hồn lià khỏi xác , như vậy ông sẽ thịt mình hay sao , câu nói đó lúc nào cũng lảng vảng trong đầu óc nàng vậy chuồn là thượng sách , hôm sau Tâm xin phép vợ chồng ông Tổng về thăm nhà , trong túi Tâm chỉ có vỏn vẹn 20 đồng đó là tiền lì xì trong dịp tết vừa qua do các người làm trong nhà ông Tổng thương hại nàng tuy là con nuôi nhưng ông Tổng chẳng bao giờ bố thí cho Tâm đồng xu két bạc nào cả, Tâm ngồi thừ vì câu nói nuôi con nào mình thịt con đó nàng móc túi đém đi đém lại chỉ lộn ngược túi ra may ra cò sót được đồng nào trong đó hay không , nhưng chỉ vỏn vẹn có được 20 đồng số tiền nầy chỉ đủ tiền xe về tới châu thành cà Mâu đâu có đủ chuyến thứ hai về tới cửa sông Ông Đốc cơ mà , nàng xin nhưng̃ người làm trong nhà thêm được 5 đồng nửa , tuy không đủ tiền nhưng Tâm quyết phaỉ rời nhà ông Tôn̉g ngay sợ thêm một ngày nửa ông Tổng hứng chí lại cho mình lên thớt lúc đó đâu còn dịp gặp lại cha mẹ anh chị , ý chí tạo thêm sức mạnh cho Tâm nàng đon đả ra bến xe xuôi miệt Cà Mâu tiền xe phải trả 20 đồng nên Tâm xin ông chủ xe thương tình lấy cho tâm 15 đồng còn 5 đồng dư để tra cho chuyến xe đến tận cửa sông Ông Đốc , trạm xe cuối cùng trả xong Tâm còn dư được 5 đồng nàng mua vội mấy ổ bánh mì để gọi là món qùa ở tỉnh biếu cha mẹ .
Thấy con về ông bà Tâm vui mừng vô số kể , Tâm vào nhà để hành trang vào một góc chậm rải kể cho cha mẹ nghe từ ngày về làm con nuôi cho gia đình ông Tổng bà mẹ như ở trên trời rớt xuống thế con mình cũng đã vụt khỏi nanh vút của ông Tông cái gọi là nhận trẻ về làm con nuôi là vậy , con Tâm tuổi còn trẻ nó không hiểu hết cái nham hiểm của cuộc đời nó đơn thuồn làm thịt có nghĩa là đem giết nhưng bà mẹ biết giả tâm của mấy ông nhà giaù hiểu câu làm thịt với nghĩa khác , trâu gìa thích cỏ non mà .
Từ đó về sau Tâm trở lại với gia dình sắn khoai qua ngày mà con cái quay quần bên cha mẹ có gì cũng được bao bọc , lúc nầy Tâm củng khá lớn 13 tuổi cơ mà nẹ nàng xin cho Tâm một chân chăng vịt hàng đêm Tâm phaỉ ngủ ngoài đôǹg để trông coi bầy vịt , nàng sợ ma lắm một con cá quậy một con êćh kêu nàng cũng run người cầm cập .
Một hôm nàng đang ngủ nghe tiếng đông khác thường, tỉnh dậy thấy đoàn ngừơi lố nhố xa xa cảnh nầy cũng khá quen thuộc với Tâm , nàng biết ngay là nhóm người vượt biên , một quyết định táo baọ theo đoàn người lên tàu lớn để tìm đất hứa ,
Tâm may mắng đước phái đoàn Úc nhận cho định cư , cuộc đời của Tâm sang một ngã rẻ khác , được định cư đất nước tiền rừng biện̉ bạc , Nàng thay da đổi thịt từ một người con gái nay như một một nữ sinh nàng đẹp ra , Trong thời điểm hiện taị trai thừa gaí thiếu Tâm được Dũng một kỷ sư mới ra trường nhờ học giỏi nên dũng có công việc khá tốt , tình yêu giửa Tâm vÀ Dũng đâm chồi nẩy lộc hai người quyết định đi đến hôn nhân , nhưng gia đình Dũng không đồng ý nhận Tâm là con dâu nhà mình vì môn đăng hộ đối , cha mẹ Dũng là nguời nho giáo hai ông bà lúc ở Việt Nam đều là nghành giáo cả nên không chấp nhân con dâu không có học hành như vậy , Dũng là thanh niên tân học chàng không câu nệ chuyện đó quyết tâm , lấy Tâm làm vợ cuối cùng ba má Dũng cũng phải chìều con , lễ thành hôn tiến hành thế là hai người họ được nên đôi vợ chồng Dũng Thương Tâm hết mực nàng cũng đáp lại tấm thiện tình của Dúng , Để cho Tâm khỏi phaỉ cảnh làm dâu , Duñg quyết định ra ở riêng Dủng thương Tâm và hiểu nàng là con người tốt nên tiền lương hằng tuần Dũng giao cho Tâm quảng lý nàng vốn con nhà làm nông trong nhà có miếng đất tốt nàng trông rau cây traí để giảm vớt chi tiêu cũng có những bửa canh rau không có chất độc hai ,
Hôm nay ngày cuối năm ngoaì tiên lương cuối của năm Dũng còn thêm một bao thơ tiền khác mà ở VN gọi là tiên lương tháng 13 nhưng ở Úc goị là tiền holiday , có ít tiền Dũng đưa vợ đi shoping vừa ngắm người ta đi mua sắm mà đã lâu Dũng chưa có dịp đi shop chung , Khu thương xá mà dũng đến đó là Wesfiel shopping Town , khu shọp nầy được toạ lạc trên khu tứ gíác có nghìa là nó được bao bọc 4 con đường đây mới chính là khu đất vàng của thành phố ,
Dung̃ đưa Tâm đến siêu thi David John đây là khu sang trọng đón mời trai thanh nữ t́u hay những khách lắm tiền nhiều của , Tâm được Dũng đưa đến đây , chao ơi cái nào nàng cũng thích rờ vào bộ áo quần nào cũng thấy mát rượi đưa lên má nó mềm maị làm sao , Dũng thấy vợ mâm mê từ món hàng nầy đến món hàng khác , Dũng kề vào tai vợ em thích món hàng cứ việc mua đừng xem giá nếu xem giá mình đổi ý đó em .
Thời gian trôi qua hai vợ chồng cũng được trên 4 năm hôm nay Dũng đi làm về không biết có gì vui Dũng Vừa đi vưà huýt gío như thương lệ bủa cơm chiều đã lên mâm độ nóng vẫn coǹ bốc hơi , sau bửa cơm vui vẻ Tâm kéo vai chồng ngồi xuống nàng cẩn thận rút sổ bânk ra đưa chồng xem , chao ơi con số trong sổ bank sao nhiều thế , không tin tưởng vào mắt minh chàng đưa tay đếm từng con số quay laị hỏi vợ có phaỉ 6 số phaỉ không em
fb Lê Tư
No comments:
Post a Comment