Thuc Thai Le
Một
ngày đẹp trời đâu năm 1978, tôi được tha tù từ trại cải tạo Bù Gia Phúc
tỉnh Phước Long. Hành trang gọn nhẹ gồm 2 bao cát, một bao đựng gạo ăn
đi đường 7 ngày do trại cấp, mỗi ngày 6 lạng gạo (cộng tiền ăn, tiền đi
xe về Huế), một bao đưng áo quần.
Ra
khỏi cổng trai, có ngay xe đò về Phước Bình, chúng tôi 7 người, chiếm
1/3 hành khách trên xe, nhưng khi trả tiền thì chủ xe nhất định không
lấy, nói là để mừng các anh về với gia đình, mặc dù chúng tôi đã nói rõ
là nhà nước đã cấp cho chúng tôi đầy đủ tiền xe và tiền ăn đi đường.
Đến
Saigon, tôi và anh bạn cùng làng đi bộ từ cầu Trương Minh Giảng vào hẽm
bên hông ĐH Vạn Hạnh về nhà chị tôi thuê ở cuối hẽm, mỗi đứa gánh tòn
ten hai đầu hai bao cát hành lý. Vào nhà, chị êm mới hỏi han đôi câu,
chưa kịp uống ly nước, thì có hai bà xồn xồn đẫn theo một bé trai đến la
lối: “các anh đi đường xô ngã con tôi té u đầu mà cứ bỏ đi”. Tôi cũng
không biết anh em tôi có vô ý đụng cháu bé hay không, nhưng cũng “xin
lỗi hai chị, chúng tôi đi học tập cải tạo mới được tha, nóng lòng về nhà
nên đi vội, không biết đã va phải cháu”. Nghe thế hai bà lập tức dịu
giọng “các anh mới cải tạo về, thôi, các anh nghỉ ngơi, tôi đem cháu về
xoa dầu cũng đươc.” Chị tôi lấy chai dầu Nhị Thiên Đường đưa ra, nhưng
hai bà không lấy và dẫn cháu bé ra về.
Trãi
qua hơn bốn mươi năm, tôi vẫn thắc mắc: không biết chúng tôi có vô tình
đụng phải cháu bé ngã không? Hay chỉ là một màn ăn vạ vì thấy chúng tôi
đi dép lốp, áo quần loi thôi, lại gánh gồng tòn ten, tưởng lầm là dân
ngoài Bắc vào thăm cán bộ, bộ đội. Nên khi biết chúng tôi là dân cải tạo
thì vui vẻ ra về.
Dù sao thì chúng tôi vẫn tri ân sự chân tình của người miền Nam, người Saigon đối với người học tập cải tạo trở về.
No comments:
Post a Comment