Chào em; người con gái Mỹ Tho mà tôi đã gặp trên chuyến xe xuôi Nam; từ xa cảng miền Tây về Cần Thơ; vào chiều ngày 1/5/1975, 49 năm về trước mà tôi không còn nhớ tên.
Trước tiên là tôi muốn thăm hỏi sức khỏe. Không biết bây giờ em ở nơi nào? Còn ở quê nhà hay trôi dạt nơi đâu? Cầu mong em sống trong hạnh phúc, vui, khỏe.
Kế đến là tôi muốn gởi lời đến em và cô của em:
Tôi muốn gởi lời Cảm ơn muộn màng đến em và cô em về lòng thương cảm mà cô cháu em đã dành cho tôi; trên bước đường dong rủi của tôi về Cần Thơ.
Tôi cũng muốn nói lời "Rất tiếc!". Rất tiếc. Tôi không thể cùng em về quê em để sống cho hết kiếp. Tôi, thân trai, lúc dầu sôi lửa bổng ấy không làm gì hơn. Tôi không nhà, không vợ con, không người yêu lại mang trên người 2 món nợ cần phải trả:
1. Trước tiên là nợ với non sông. Tôi cần phải đến Cần Thơ để gặp Tướng Nguyễn Khoa Nam, và tiếp tục công cuộc chiến đấu;
2. Tôi cần phải gặp thân nhân của tôi ngoài miền Trung.
Cho nên chúng ta gặp nhau vào lúc thời buổi loạn lạc, và gây cho nhau những kỷ niệm Nồng Ấm là điều Qúy Hóa vô cùng. Chúng ta có duyên gặp nhau, nhưng không có nợ....
... KHÔNG ĐÚNG!
Tôi đã NỢ em và cô em 1 món NỢ. Móm nợ ÂN TÌNH. Một món nợ mà tôi cần phải trả vào mỗi tháng 4 hàng năm; khi ngày 30/4 về.
Tôi Cảm ơn tình cảm mà em đã dành cho tôi; 1 anh chàng lính Nhảy Dù thất trận; xuất thân từ Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.
Tôi cảm ơn cô của em. Không hiểu với lứa tuổi của cô còn có thể đọc và nghe lời cảm ơn này không? Vì cô em, bây giờ có lẽ gằn 100 tuổi rồi. Tôi muốn cảm ơn tình thương và món tiền mà cô em đã dành tặng cho tôi vào lúc nhiễu nhương, tranh sáng, tranh tối.
Và cuối cùng, tôi xin cảm ơn LÒNG NGƯỠNG MỘ của cô và em đã dành cho trường mẹ của chúng tôi; Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.
Chúc cô, em và gia đình Vui, Khỏe
Người lính Nhảy Dù năm xưa;
Nguyễn Văn Thành;
ĐĐ151/TĐ15/LĐ4/ND/QLVNCH
*** Tôi là 1 sinh viên sĩ quan K28/TVBQGVN mà các anh đã bảo vệ trên đường di tản vào tháng 3, 4/1975. Sau đó tôi đã trở thành 1 Trung Đội Trưởng của đại đội 151, Tiểu Đoàn 15, Lữ Đoàn 4, Nhảy Dù. Tôi đã cùng đồng đội bảo vệ Thủ Đô Sài Gòn cho đến giờ phút cuối cùng. Cảm ơn các anh.
Nguyễn Văn Thành đđ151/tđ15/LĐ4/ND/QLVNCH
No comments:
Post a Comment