NGÀN DẤU YÊU XƯA
Tony Nguyễn Nguyễn Tường HH28
với tay chạm bóng thời gian
ngàn xưa rơi xuống vô vàn dấu yêu
từ sâu thăm thẳm của chiều
lòng tôi lay động ít nhiều tiếc thương
tôi về dốc nhỏ mù sương
vàng hoa thoang thoảng chút hương dịu dàng
xa người từ những ly tan
trong tôi vọng khúc bàng hoàng xót xa
nhớ người sương khói phôi pha
khói sương dường đã nhạt nhoà dấu xưa
đâu rồi chúa nhật chiều mưa
nắm bàn tay ấm tiễn đưa người về
tháng ngày lạnh đẫm cơn mê
thông rơi phủ kín hẹn thề năm nao
ngàn xưa... một giấc chiêm bao
thời gian như đổ bóng vào hồn tôi.
vũ hy triệu.
________
VỚI kỷ niệm yêu hồi trai trẻ,
TAY đôi lần muốn vẽ hình dung.
CHẠM vào cọ, mực, vải, khung,
BÓNG xưa tái hiện, nhớ nhung ập về.
THỜI GIAN dẫu bộn bề trăm việc
NGÀN XƯA niềm nuối tiếc còn nguyên.
RƠI ngang, rớt dọc muộn phiền,
XUỐNG vùng suối hát, xuôi miền thông reo.
VÔ VÀN kỷ niệm theo về với,
DẤU vết xưa tự bới đào lên.
YÊU ai, tình dễ gì quên,
TỪ mái tóc, nụ cười duyên nhẹ nhàng.
SÂU THĂM THẲM, mắt nàng con gái,
CỦA ai, tôi đã phải lòng rồi.
CHIỀU nay hiên vắng lại ngồi,
LÒNG đang yên bỗng sục sôi rộn ràng.
TÔI đã say đắm nàng tiên ấy
LAY ĐỘNG khi mắt thấy tình cờ
ÍT lần tôi tặng bài thơ
NHIỀU khi nàng thích ngẩn ngơ điệu vần.
TIẾC thay, đã có lần nàng khóc,
THƯƠNG nhớ ai khi đọc thơ tôi.
TÔI yêu chỉ một nàng thôi,
VỀ sau vẫn vậy, như hồi trước kia.
DỐC NHỎ, tiễn em về, bước chậm
MÙ SƯƠNG rơi ướt đẫm vai gầy.
VÀNG HOA phố núi quanh đây
THOANG THOẢNG, hồn thả lên mây chín tầng.
CHÚT xao xuyến, chút bâng khuâng lạ,
HƯƠNG tóc nàng lan tỏa thơm sao.
DỊU DÀNG em bước dốc cao,
XA xa tiếng gió lao xao cuối ngày.
NGƯỜI cho chỉ được cầm tay,
TỪ khi quen biết đến nay mấy lần.
NHỮNG lúc được ngồi gần quán vắng,
LY cà phê giọt đắng cao nguyên,
TAN theo những nỗi muộn phiền,
TRONG ly, ngắm bóng nàng tiên lạc trần,
TÔI thoáng chút phân vân, ý định.
VỌNG từ loa, bản "Lính Mà Em"
KHÚC "đan bàn tay mềm năm ngón"
BÀNG HOÀNG, tay nàng, tôi nắm gọn,
XÓT XA nàng phải chọn ngồi yên.
NHỚ lần đó, dễ gì quên,
NGƯỜI yêu lính chiến, muộn phiền đeo mang.
SƯƠNG Đà Lạt, tôi, chàng mơ mộng,
KHÓI thuốc bay, cuộc sống bấp bênh.
PHÔI PHA, đá sỏi gập ghềnh,
KHÓI SƯƠNG đây đó lênh đênh bến bờ.
DƯỜNG như em ngại chờ, ngán đợi,
ĐÃ yêu, nhưng nghĩ tới rồi đây
NHẠT NHÒA như khói, như mây,
DẤU in giày trận phủ đầy máu xương.
XƯA nàng thiếu phụ Nam Xương,
ĐÂU ai dám nghĩ vết thương nghi ngờ.
RỒI! Không nói nữa chuyện xưa...
CHÚA NHẬT ra phố, buổi trưa lại vào.
CHIỀU đang, nhớ buổi sấm gào,
MƯA tuôn nặng hạt, ào ào bỗng dưng.
NẮM bắt cơ hội chưa từng,
BÀN TAY đã nắm xin đừng buông ra.
ẤM nhiêu rồi cũng rời xa
TIỄN ĐƯA, hai đứa xót xa ít nhiều.
NGƯỜI đi biết tình yêu đã nặng.
VỀ lại trường, vạt nắng vừa khi.
THÁNG NGÀY sẽ xảy chuyện gì?
LẠNH lùng liệu có mất đi ấm nồng?
ĐẪM nước mắt, em không lý giải,
CƠN MÊ người con gái đang yêu.
THÔNG cao, cứ những cuối chiều
RƠI vài chiếc lá phiêu diêu mé đồi.
PHỦ dần kín chỗ ngồi hai đứa,
KÍN nữa đi, kín nữa nào thông!
HẸN THỀ biết có tròn không,
NĂM NAO em đã theo chồng, bỏ tôi.
NGÀN XƯA thì cũng vầy thôi,
MỘT khi chờ đợi đến hồi hiểu ra
GIẤC CHIÊM BAO, mộng phù hoa,
THỜI GIAN thuốc nhiệm xóa nhòa vết thương.
NHƯ ai sống quân trường Đà Lạt
ĐỔ BÓNG VÀO che mát một thời,
HỒN nay đã hiểu nghĩa đời,
TÔI cầu hạnh phúc ai người đã yêu.
Tony Nguyễn Tựa bài:
Vũ Hy Triệu, khóa 28 VBDL
Tranh vẽ minh họa:
Huỳnh Tiến, khóa 28 VBDL
ngàn xưa rơi xuống vô vàn dấu yêu
từ sâu thăm thẳm của chiều
lòng tôi lay động ít nhiều tiếc thương
tôi về dốc nhỏ mù sương
vàng hoa thoang thoảng chút hương dịu dàng
xa người từ những ly tan
trong tôi vọng khúc bàng hoàng xót xa
nhớ người sương khói phôi pha
khói sương dường đã nhạt nhoà dấu xưa
đâu rồi chúa nhật chiều mưa
nắm bàn tay ấm tiễn đưa người về
tháng ngày lạnh đẫm cơn mê
thông rơi phủ kín hẹn thề năm nao
ngàn xưa... một giấc chiêm bao
thời gian như đổ bóng vào hồn tôi.
vũ hy triệu.
________
VỚI kỷ niệm yêu hồi trai trẻ,
TAY đôi lần muốn vẽ hình dung.
CHẠM vào cọ, mực, vải, khung,
BÓNG xưa tái hiện, nhớ nhung ập về.
THỜI GIAN dẫu bộn bề trăm việc
NGÀN XƯA niềm nuối tiếc còn nguyên.
RƠI ngang, rớt dọc muộn phiền,
XUỐNG vùng suối hát, xuôi miền thông reo.
VÔ VÀN kỷ niệm theo về với,
DẤU vết xưa tự bới đào lên.
YÊU ai, tình dễ gì quên,
TỪ mái tóc, nụ cười duyên nhẹ nhàng.
SÂU THĂM THẲM, mắt nàng con gái,
CỦA ai, tôi đã phải lòng rồi.
CHIỀU nay hiên vắng lại ngồi,
LÒNG đang yên bỗng sục sôi rộn ràng.
TÔI đã say đắm nàng tiên ấy
LAY ĐỘNG khi mắt thấy tình cờ
ÍT lần tôi tặng bài thơ
NHIỀU khi nàng thích ngẩn ngơ điệu vần.
TIẾC thay, đã có lần nàng khóc,
THƯƠNG nhớ ai khi đọc thơ tôi.
TÔI yêu chỉ một nàng thôi,
VỀ sau vẫn vậy, như hồi trước kia.
DỐC NHỎ, tiễn em về, bước chậm
MÙ SƯƠNG rơi ướt đẫm vai gầy.
VÀNG HOA phố núi quanh đây
THOANG THOẢNG, hồn thả lên mây chín tầng.
CHÚT xao xuyến, chút bâng khuâng lạ,
HƯƠNG tóc nàng lan tỏa thơm sao.
DỊU DÀNG em bước dốc cao,
XA xa tiếng gió lao xao cuối ngày.
NGƯỜI cho chỉ được cầm tay,
TỪ khi quen biết đến nay mấy lần.
NHỮNG lúc được ngồi gần quán vắng,
LY cà phê giọt đắng cao nguyên,
TAN theo những nỗi muộn phiền,
TRONG ly, ngắm bóng nàng tiên lạc trần,
TÔI thoáng chút phân vân, ý định.
VỌNG từ loa, bản "Lính Mà Em"
KHÚC "đan bàn tay mềm năm ngón"
BÀNG HOÀNG, tay nàng, tôi nắm gọn,
XÓT XA nàng phải chọn ngồi yên.
NHỚ lần đó, dễ gì quên,
NGƯỜI yêu lính chiến, muộn phiền đeo mang.
SƯƠNG Đà Lạt, tôi, chàng mơ mộng,
KHÓI thuốc bay, cuộc sống bấp bênh.
PHÔI PHA, đá sỏi gập ghềnh,
KHÓI SƯƠNG đây đó lênh đênh bến bờ.
DƯỜNG như em ngại chờ, ngán đợi,
ĐÃ yêu, nhưng nghĩ tới rồi đây
NHẠT NHÒA như khói, như mây,
DẤU in giày trận phủ đầy máu xương.
XƯA nàng thiếu phụ Nam Xương,
ĐÂU ai dám nghĩ vết thương nghi ngờ.
RỒI! Không nói nữa chuyện xưa...
CHÚA NHẬT ra phố, buổi trưa lại vào.
CHIỀU đang, nhớ buổi sấm gào,
MƯA tuôn nặng hạt, ào ào bỗng dưng.
NẮM bắt cơ hội chưa từng,
BÀN TAY đã nắm xin đừng buông ra.
ẤM nhiêu rồi cũng rời xa
TIỄN ĐƯA, hai đứa xót xa ít nhiều.
NGƯỜI đi biết tình yêu đã nặng.
VỀ lại trường, vạt nắng vừa khi.
THÁNG NGÀY sẽ xảy chuyện gì?
LẠNH lùng liệu có mất đi ấm nồng?
ĐẪM nước mắt, em không lý giải,
CƠN MÊ người con gái đang yêu.
THÔNG cao, cứ những cuối chiều
RƠI vài chiếc lá phiêu diêu mé đồi.
PHỦ dần kín chỗ ngồi hai đứa,
KÍN nữa đi, kín nữa nào thông!
HẸN THỀ biết có tròn không,
NĂM NAO em đã theo chồng, bỏ tôi.
NGÀN XƯA thì cũng vầy thôi,
MỘT khi chờ đợi đến hồi hiểu ra
GIẤC CHIÊM BAO, mộng phù hoa,
THỜI GIAN thuốc nhiệm xóa nhòa vết thương.
NHƯ ai sống quân trường Đà Lạt
ĐỔ BÓNG VÀO che mát một thời,
HỒN nay đã hiểu nghĩa đời,
TÔI cầu hạnh phúc ai người đã yêu.
Tony Nguyễn Tựa bài:
Vũ Hy Triệu, khóa 28 VBDL
Tranh vẽ minh họa:
Huỳnh Tiến, khóa 28 VBDL
No comments:
Post a Comment