Anthony Hayward K29
"Đà Lạt tình phai" do niên trưởng Trần Cẩm Tường (Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt) sáng tác. NT Trần Cẩm Tường là Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 1/48 SĐ18 BB.
* THƠ & NHẠC: Trần Cẩm Tường (Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt)
Nhạc phẩm:
-------------------------
(Verse 1)
Ngày xưa tôi có bạn tình
Người Đà Lạt rất xinh Tùng Nghĩa
Hoàng Hoa tên gái Thái bản nghèo
Sáo rừng thổi nhạc, thác reo hòa đàn
Tôi học trò theo học trường quan
Hai năm tình ngắn, chờ càng thêm xa
Giả từ em, Đèo Hoàng Hoa
Nàng xuống phố chợ, tôi ra trường đời.
(Chorus)
Theo lối cũ về, đường lên phố núi
Đà Lạt hoàng hôn chưa tắt nắng trên đồi
Đỉnh Lâm Viên còn in bóng chân trời
Thung lũng Tình Yêu, đi tìm lại một người
Hình bóng năm xưa, nay không còn thấy nữa
Dư âm âu sầu là tiếng gió đồi thông
Mây trắng, trời chiều soi mặt nước hồ êm
Cơn gió thổi qua, làm hồn tôi gợn sóng.
Ngày xưa tôi có bạn tình
Người Đà Lạt rất xinh Tùng Nghĩa
Hoàng Hoa tên gái Thái bản nghèo
Sáo rừng thổi nhạc, thác reo hòa đàn
Tôi học trò theo học trường quan
Hai năm tình ngắn, chờ càng thêm xa
Giả từ em, Đèo Hoàng Hoa
Nàng xuống phố chợ, tôi ra trường đời.
(Chorus)
Theo lối cũ về, đường lên phố núi
Đà Lạt hoàng hôn chưa tắt nắng trên đồi
Đỉnh Lâm Viên còn in bóng chân trời
Thung lũng Tình Yêu, đi tìm lại một người
Hình bóng năm xưa, nay không còn thấy nữa
Dư âm âu sầu là tiếng gió đồi thông
Mây trắng, trời chiều soi mặt nước hồ êm
Cơn gió thổi qua, làm hồn tôi gợn sóng.
(Verse 2)
Có phải em, người tình trong giấc mộng
Mộng ngày xanh, mình tôi sầu lẻ bóng?
Hay chỉ là, hư ảnh của thời gian
Kỷ niệm xưa, giờ tan vào mênh mang?
Đồi thông reo, như thì thầm lời cũ
Hồ Xuân Hương, lặng lẽ bóng chiều buông
Đà Lạt ơi, sao lòng ta vẫn muộn
Tìm bóng hình, người xưa nơi cuối đường.
(Chorus)
Theo lối cũ về, đường lên phố núi
Đà Lạt hoàng hôn chưa tắt nắng trên đồi
Đỉnh Lâm Viên còn in bóng chân trời
Thung lũng Tình Yêu, đi tìm lại một người
Hình bóng năm xưa, nay không còn thấy nữa
Dư âm âu sầu là tiếng gió đồi thông
Mây trắng, trời chiều soi mặt nước hồ êm
Cơn gió thổi qua, làm hồn tôi gợn sóng.
(Bridge)
Thời gian trôi, tình cũng dần phai dấu
Chỉ còn đây, nỗi nhớ mãi khôn nguôi
Đà Lạt ơi, xin giữ lại nụ cười
Của người xưa, trong giấc mộng muôn đời.
(Outro)
Đà Lạt tình phai, còn ta với ta
Tìm lại dư âm, một mối tình đã qua.
------------------------
Trần Cẩm Tường K19/TVBQGVN
Trần Cẩm Tường K19/TVBQGVN
Cay đắng lắm, những chàng trai ham sống
Tuổi thanh xuân nằm chết giữa chiến trường
Tháng Tư đen dựng ngọn cờ “giải phóng”
Trên nấm mồ tử sĩ chết chôn chung.
Đạn đã ngưng, tiếng bom rơi cũng tắt
Mà hận thù còn cháy giữa lòng dân
Người chiến thắng khoác cờ đi hát khúc
Kẻ thua buồn lê gót đến xa xăm.
Đêm vượt biển, trăng sầu in đáy nước
Bóng quê hương mờ khuất ở sau lưng
Một nửa khóc, nửa kia cười thống nhất
Mà hồn người ly tán giữa trùng khơi.
Giữa chiến thắng, ai là người thất bại?
Giữa hòa bình, sao vẫn thấy đau thương?
Lịch sử đó, nghìn sau còn nhắc lại
Một cuộc đời, hai phía nát quê hương.
Tháng Tư đến, xin đừng quên quá khứ,
Nhưng đừng hằn thêm vết cắt trong tim,
Hãy kể lại bằng tấm lòng chân thật,
Để cháu con gìn giữ một Việt Nam.
Tác giả Trần Cẩm Tường
Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt
Tuổi thanh xuân nằm chết giữa chiến trường
Tháng Tư đen dựng ngọn cờ “giải phóng”
Trên nấm mồ tử sĩ chết chôn chung.
Đạn đã ngưng, tiếng bom rơi cũng tắt
Mà hận thù còn cháy giữa lòng dân
Người chiến thắng khoác cờ đi hát khúc
Kẻ thua buồn lê gót đến xa xăm.
Đêm vượt biển, trăng sầu in đáy nước
Bóng quê hương mờ khuất ở sau lưng
Một nửa khóc, nửa kia cười thống nhất
Mà hồn người ly tán giữa trùng khơi.
Giữa chiến thắng, ai là người thất bại?
Giữa hòa bình, sao vẫn thấy đau thương?
Lịch sử đó, nghìn sau còn nhắc lại
Một cuộc đời, hai phía nát quê hương.
Tháng Tư đến, xin đừng quên quá khứ,
Nhưng đừng hằn thêm vết cắt trong tim,
Hãy kể lại bằng tấm lòng chân thật,
Để cháu con gìn giữ một Việt Nam.
Tác giả Trần Cẩm Tường
Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt
--------------------------
Tác giả Trần Cẩm Tường - Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt
Người đàn bà ở lại tháng 4 đen
Đến cuối tháng Tư – mùa hè đỏ lửa
Đi trong đêm tối ,mắt nhìn đăm đăm
Giọng em nói khẽ như lời ru phố cũ
Dáng nghiêng nghiêng giữa tiếng
đạn rền vang
Em ở lại, vẫn quen ngày tháng cũ
Gót chân không, bước giữa cỏ gai mềm
Bếp nhỏ ấm, đời thường không nổi sóng
Mà trong tim vẫn chịu đựng bình yên.
Tôi bảo tháng Tư là mùa mất mát?
Em là hoa nở giữa những tàn tro
Giữa cuộc đổi thay, em như vầng trăng mát
Chiếu dịu dàng xuống vết xước thời gian
Không ai biết em từng qua trận gió
Tóc đen mềm mà gánh cả trăm năm
Nụ cười vẫn đó, như chưa từng vỡ
Giữ lòng xuân trong đôi mắt âm thầm.
Tôi bảo tháng Tư là mùa mất mát?
Em là hoa nở giữa những tàn tro
Giữa cuộc đổi thay, em như vầng trăng mát
Chiếu dịu dàng xuống vết xước thời gian
Ơi thời gian chẳng thể làm em bạc tóc
Chỉ khiến em dịu lại ánh hoàng hôn
Tháng Tư đen, em còn đây – rất thật
Như cành hoa lặng lẽ giữ linh hồn…
Tôi bảo tháng Tư là ngày cay đắng?
Em là giấc mơ không nhận chịu phai mờ
Giữa đời dâu bể, em như lời thinh lặng
Gieo dịu dàng… vào tủi nhục ,vào thơ.
Tác giả Trần Cẩm Tường
Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt
Người đàn bà ở lại tháng 4 đen
Đến cuối tháng Tư – mùa hè đỏ lửa
Đi trong đêm tối ,mắt nhìn đăm đăm
Giọng em nói khẽ như lời ru phố cũ
Dáng nghiêng nghiêng giữa tiếng
đạn rền vang
Em ở lại, vẫn quen ngày tháng cũ
Gót chân không, bước giữa cỏ gai mềm
Bếp nhỏ ấm, đời thường không nổi sóng
Mà trong tim vẫn chịu đựng bình yên.
Tôi bảo tháng Tư là mùa mất mát?
Em là hoa nở giữa những tàn tro
Giữa cuộc đổi thay, em như vầng trăng mát
Chiếu dịu dàng xuống vết xước thời gian
Không ai biết em từng qua trận gió
Tóc đen mềm mà gánh cả trăm năm
Nụ cười vẫn đó, như chưa từng vỡ
Giữ lòng xuân trong đôi mắt âm thầm.
Tôi bảo tháng Tư là mùa mất mát?
Em là hoa nở giữa những tàn tro
Giữa cuộc đổi thay, em như vầng trăng mát
Chiếu dịu dàng xuống vết xước thời gian
Ơi thời gian chẳng thể làm em bạc tóc
Chỉ khiến em dịu lại ánh hoàng hôn
Tháng Tư đen, em còn đây – rất thật
Như cành hoa lặng lẽ giữ linh hồn…
Tôi bảo tháng Tư là ngày cay đắng?
Em là giấc mơ không nhận chịu phai mờ
Giữa đời dâu bể, em như lời thinh lặng
Gieo dịu dàng… vào tủi nhục ,vào thơ.
Tác giả Trần Cẩm Tường
Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt
----------------------------
Anthony Hayward
Bản nhạc "Giữ cầu ngày 30-4-1975"
Tôi không thể phá con đường sống của anh em.
Chúng tôi lặng thinh, mắt nhìn xa vắng
Biết bao điều không thể nào nói hết
Lúc nước mất, quân tan, đời như phim đứt
Chỉ còn lại tình đồng đội khắc sâu trong lòng
Ngày nay cây cầu vẫn còn nguyên vẹn
Người qua lại có ai hay đâu
Ngày ấy ba người – bạn cũ tình đồng đội
Giữ cầu không vì lệnh, mà vì đồng khóa thương nhau-----------o0o-------
Người nghe tin, lặng đi trong giây lát
Không thể phá, dẫu lệnh vẫn còn vang
Vì một lời bạn, một nghĩa tình đồng khóa
Vì sinh mạng của hàng trăm người lính
Cầu còn đó, xe tăng địch vượt qua
Pháo giội đồi cao, nơi tôi trấn giữ
Chúng tôi bám đất, giữ chốt cuối cùng
Dù biết rằng không còn ai tiếp ứng
Sau này gặp lại, chuyện cũ đem ra
Hỏi bạn khi xưa:, Sao cầu không nổ
Bạn cúi đầu: Vì lời van của Hợp,
Tôi không thể phá con đường sống của anh em.
Chúng tôi lặng thinh, mắt nhìn xa vắng
Biết bao điều không thể nào nói hết
Lúc nước mất, quân tan, đời như phim đứt
Chỉ còn lại tình đồng đội khắc sâu trong lòng
Ngày nay cây cầu vẫn còn nguyên vẹn
Người qua lại có ai hay đâu
Ngày ấy ba người – bạn cũ tình đồng đội
Giữ cầu không vì lệnh, mà vì đồng khóa thương nhau
Bản nhạc "Giữ cầu ngày 30-4-1975"
Bản nhạc này viết về 3 ông NT của tôi. Trong đó có tác giả là Niên Trưởng Trần Cẩm Tường (Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt). Lúc đó là Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng tiểu đoàn 1/48 thuộc Sư Đoàn 18 Bộ Binh và 2 người bạn cũng là Thiếu Tá: 1 Tiểu đoàn trưởng Nhảy Dù và 1 Tiểu Đoàn Trưởng Thủy Quân Lục Chiến.
Ngày 30-4 năm 1975, ông Tiểu Đoàn Trưởng đang giữ cầu Sài Gòn được lệnh đánh xập cây cầu Sài Gòn để chặn không cho lính bộ đội Bắc Việt cùng xe tank đang tiến vào Sài Gòn. Nhưng ông này đang lúc gài chất nổ cho phá cầu thì được người bạn cùng khóa gọi đừng phá cầu vì lính của ông ta đang tiến về cầu để rút lui vào Sài Gòn ....
... Lời thơ như than thở, như phân bua, vừa đau lòng vừa ai oán ....
Tôi không thể phá con đường sống của anh em.
Chúng tôi lặng thinh, mắt nhìn xa vắng
Biết bao điều không thể nào nói hết
Lúc nước mất, quân tan, đời như phim đứt
Chỉ còn lại tình đồng đội khắc sâu trong lòng
Ngày nay cây cầu vẫn còn nguyên vẹn
Người qua lại có ai hay đâu
Ngày ấy ba người – bạn cũ tình đồng đội
Giữ cầu không vì lệnh, mà vì đồng khóa thương nhau
Người viết lại Anthony Hayward
Giữ cầu Sài Gòn ngày 30 tháng 4/75
Ba người bạn đồng khóa năm xưa
Ra trường chia tay mỗi người một hướng
Người về Nhảy Dù, người theo Thủy Quân Lục Chiến
Người giữ Bộ Binh. Lửa đạn bốn mùa
Ba tiểu đoàn, ba vị trí hiểm nguy
Gác cầu Sài Gòn trong ngày cuối tháng Tư
Lệnh từ cấp trên: nếu cần, phải giật
Không cho xe tăng địch vượt cầu qua.
Nhưng… Một lời gọi khẩn, bạn tôi truyền đến:
Đừng phá cầu, đơn vị tôi đang lui
Anh em tôi đang kẹt bên kia sông
Phải còn lối sống, nếu không là tận diệt
Ba người bạn đồng khóa năm xưa
Ra trường chia tay mỗi người một hướng
Người về Nhảy Dù, người theo Thủy Quân Lục Chiến
Người giữ Bộ Binh. Lửa đạn bốn mùa
Ba tiểu đoàn, ba vị trí hiểm nguy
Gác cầu Sài Gòn trong ngày cuối tháng Tư
Lệnh từ cấp trên: nếu cần, phải giật
Không cho xe tăng địch vượt cầu qua.
Nhưng… Một lời gọi khẩn, bạn tôi truyền đến:
Đừng phá cầu, đơn vị tôi đang lui
Anh em tôi đang kẹt bên kia sông
Phải còn lối sống, nếu không là tận diệt
Người nghe tin, lặng đi trong giây lát
Không thể phá, dẫu lệnh vẫn còn vang
Vì một lời bạn, một nghĩa tình đồng khóa
Vì sinh mạng của hàng trăm người lính
Cầu còn đó, xe tăng địch vượt qua
Pháo giội đồi cao, nơi tôi trấn giữ
Chúng tôi bám đất, giữ chốt cuối cùng
Dù biết rằng không còn ai tiếp ứng
Sau này gặp lại, chuyện cũ đem ra
Hỏi bạn khi xưa:, Sao cầu không nổ
Bạn cúi đầu: Vì lời van của Hợp,
Tôi không thể phá con đường sống của anh em.
Chúng tôi lặng thinh, mắt nhìn xa vắng
Biết bao điều không thể nào nói hết
Lúc nước mất, quân tan, đời như phim đứt
Chỉ còn lại tình đồng đội khắc sâu trong lòng
Ngày nay cây cầu vẫn còn nguyên vẹn
Người qua lại có ai hay đâu
Ngày ấy ba người – bạn cũ tình đồng đội
Giữ cầu không vì lệnh, mà vì đồng khóa thương nhau
Tác giả Trần Cẩm Tường
Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt
* Tiểu Đoàn 15 Nhảy Dù và Người Lính Võ Bị Vào Giờ Thứ 25 (FULL) - Nguyễn Văn Thành
Những người đi đầu của đoàn người vừa đến. Tôi đưa tay chận họ lại. Trước mặt tôi, một số sĩ quan cấp Đại Úy trở xuống. Phần lớn là Hạ Sĩ quan và binh sĩ, đủ mọi màu áo quân binh chủng. Tôi đưa mắt nhìn họ với sự quả quyết:
- "Thưa các vị sĩ quan, cùng anh em binh sĩ. Tôi là Nguyễn Văn Thành, sĩ quan Đà Lạt khóa 28 (tôi thật ngượng ngùng khi nói đến nơi xuất thân của mình, nhưng tôi có lý do của tôi). Tôi là đơn vị trưởng Nhảy Dù ở đây. Tôi có bổn phận giữ an ninh cho thủ đô Sài Gòn tại đây. Nếu bất kỳ ai bước qua hàng rào kẽm gai sơ sài này, mà không có lệnh của tôi, thì binh sĩ của tôi sẽ nổ súng."
Lập tức tôi hướng về phía binh sĩ Nhảy Dù, ra lệnh:
- "Anh em Nhảy Dù nghe lệnh. Bất cứ ai; bước qua hàng rào này mà không có lệnh của tôi. Tôi ra lệnh cho các anh - Nổ Súng."
Tất cả im phăng phắt. Tất cả mọi người trước mặt tôi từ quan đến lính, không ai dám nhúc nhích, bàn tán xôn xao. Thật là may mắn cho tôi. Người lính khinh binh lo sợ, nói:
- "Ông thầy đứng đây mà. Bắn trúng ông thầy sao?"
Tôi trả lời một cách chắc chắn:
- "Cứ nổ súng. Tôi chết thì sao? Cứ nổ."
Tôi nói với 2 người khinh binh:
- "Hai anh về vị trí phòng thủ của mình." Tội nghiệp cho 2 người lính thân cận của tôi. Họ ấm a ấm ớ:
- "Tụi em phải bảo vệ ông thầy."
Tôi quát lớn:
- "Đi ngay."
- "Dạ."
Thế là họ rời khỏi tôi mà lòng không nỡ. Tôi quay ra sau. Nhìn người mang máy, tôi nói:
- "Anh cũng đi."
- "Dạ"
Mọi người từ quan đến lính; đứng cách tôi khoảng 20 thước; đều nghe rõ ràng, từng lời đối thoại của tôi và lính Nhảy Dù trong đơn vị.
Nhìn qua đoàn người, tôi nhẹ giọng, nhưng nói thật lớn để phía sau nghe rõ:
- "Mong các vị sĩ quan và anh em binh sĩ yên lòng. Đơn vị trưởng của chúng tôi sẽ giải quyết cho qúy vị vào trung tâm Sài Gòn một cách tốt đẹp, bỡi vì trong đoàn quân của chúng ta đây; đã có một số Du Kích, và Cộng Quân trà trộn. Xin qúy vị cảnh giác."
Đoàn người tỏ ra nhẹ nhỏm, và hiểu sự quan trọng mà họ cần phải dừng lại.
Tôi nhìn ông Trung Úy, trưởng xa của chiếc GMC ở phía bên phải, cách tôi 20 thước, nhã nhặn xin phép:
- "Xin Trung Úy cho mũi súng đại liên hướng về phía sau. Nếu cần, chúng ta có thể trở tay kịp thời."
Ông Trung Úy lệnh cho người xạ thủ làm theo yêu cầu của tôi.
Mọi việc tiến hành thật thuận lợi. Tôi thở phào nhè nhẹ. Hơi thở của tôi chưa xong, từ phía bên trái, một giọng nói hấp tấp, mệt mỏi:
- "Anh Thành. Tôi là ... khóa 26."
- "Thưa các vị sĩ quan, cùng anh em binh sĩ. Tôi là Nguyễn Văn Thành, sĩ quan Đà Lạt khóa 28 (tôi thật ngượng ngùng khi nói đến nơi xuất thân của mình, nhưng tôi có lý do của tôi). Tôi là đơn vị trưởng Nhảy Dù ở đây. Tôi có bổn phận giữ an ninh cho thủ đô Sài Gòn tại đây. Nếu bất kỳ ai bước qua hàng rào kẽm gai sơ sài này, mà không có lệnh của tôi, thì binh sĩ của tôi sẽ nổ súng."
Lập tức tôi hướng về phía binh sĩ Nhảy Dù, ra lệnh:
- "Anh em Nhảy Dù nghe lệnh. Bất cứ ai; bước qua hàng rào này mà không có lệnh của tôi. Tôi ra lệnh cho các anh - Nổ Súng."
Tất cả im phăng phắt. Tất cả mọi người trước mặt tôi từ quan đến lính, không ai dám nhúc nhích, bàn tán xôn xao. Thật là may mắn cho tôi. Người lính khinh binh lo sợ, nói:
- "Ông thầy đứng đây mà. Bắn trúng ông thầy sao?"
Tôi trả lời một cách chắc chắn:
- "Cứ nổ súng. Tôi chết thì sao? Cứ nổ."
Tôi nói với 2 người khinh binh:
- "Hai anh về vị trí phòng thủ của mình." Tội nghiệp cho 2 người lính thân cận của tôi. Họ ấm a ấm ớ:
- "Tụi em phải bảo vệ ông thầy."
Tôi quát lớn:
- "Đi ngay."
- "Dạ."
Thế là họ rời khỏi tôi mà lòng không nỡ. Tôi quay ra sau. Nhìn người mang máy, tôi nói:
- "Anh cũng đi."
- "Dạ"
Mọi người từ quan đến lính; đứng cách tôi khoảng 20 thước; đều nghe rõ ràng, từng lời đối thoại của tôi và lính Nhảy Dù trong đơn vị.
Nhìn qua đoàn người, tôi nhẹ giọng, nhưng nói thật lớn để phía sau nghe rõ:
- "Mong các vị sĩ quan và anh em binh sĩ yên lòng. Đơn vị trưởng của chúng tôi sẽ giải quyết cho qúy vị vào trung tâm Sài Gòn một cách tốt đẹp, bỡi vì trong đoàn quân của chúng ta đây; đã có một số Du Kích, và Cộng Quân trà trộn. Xin qúy vị cảnh giác."
Đoàn người tỏ ra nhẹ nhỏm, và hiểu sự quan trọng mà họ cần phải dừng lại.
Tôi nhìn ông Trung Úy, trưởng xa của chiếc GMC ở phía bên phải, cách tôi 20 thước, nhã nhặn xin phép:
- "Xin Trung Úy cho mũi súng đại liên hướng về phía sau. Nếu cần, chúng ta có thể trở tay kịp thời."
Ông Trung Úy lệnh cho người xạ thủ làm theo yêu cầu của tôi.
Mọi việc tiến hành thật thuận lợi. Tôi thở phào nhè nhẹ. Hơi thở của tôi chưa xong, từ phía bên trái, một giọng nói hấp tấp, mệt mỏi:
- "Anh Thành. Tôi là ... khóa 26."
Một cái đầu chòm tới từ phía trái, bên kia hàng rào kẽm gai.
Tôi ngạt nhiên:
- "Ủa. Chào niên trưởng." Tôi đưa tay phải lên; chào ông Trung Úy Biệt Động Quân. Ông là một niên trưởng khóa 26, mà tôi từng gặp trên sân cỏ trung đoàn sinh viên sĩ quan năm nào.
Chào ông mà lòng tôi không biết làm sao, vì khi ông gọi tên tôi; có nghĩa là ông muốn được phép đi qua rào cấm của tôi. Không hiểu tại sao tôi buột miệng hỏi ông ta:
- "Niên Trưởng có muốn gia nhập đơn vị Nhảy Dù của chúng tôi, và giữ an ninh tại vị trí này không?"
Tôi nhận một câu trả lời đanh thép:
- "Muốn. Sao không muốn."
Tôi tiến về phía ông, hỏi:
- "Sao niên trưởng ra nông nỗi này?"
Ông lắc đầu, nói:
- "Đơn vị của tôi chiến đấu cho đến hết đạn, cũng không có tiếp tế. Cho nên, phải tự thoát thân."
Chúng tôi chưa xong việc chào hỏi, liên tiếp, một vài âm thanh có vẻ quen quen:
- "Anh Thành. Anh khóa 24."
- "Anh Thành. Anh khóa 23."
- "Anh Thành. Tôi khóa 27..."
Cả thảy trên dưới 10 người Võ Bị. Tôi lập lại câu hỏi mà tôi đã hỏi niên trưởng khóa 26, với giọng nói lớn; hầu cho tất cả mọi người đứng trước mặt tôi nghe rõ:
- "Tôi hỏi các niên trưởng, tất cả mọi người có muốn gia nhập vào đơn vị Nhảy Dù của tôi tại đây không ???" Họ đồng loạt trả lời:
- "Muốn"
- "Muốn"
- "Muốn"...
Tôi nói lớn:
- "Các niên trưởng đứng riêng phía bên này, Tôi chỉ tay phía bên trái cùng; bên kia hàng rào."
Thế là anh em Võ Bị, từ lớn đến bé dồn về một bên.
Tôi quay ra sau; tìm người lính truyền tin. Thật bất ngờ. Anh lính truyền tin của tôi không rời khỏi tôi nửa bước; từ khi tôi lệnh cho anh về vị trí phòng thủ.
- "Anh hỏi 15. Nơi đây có hơn 10 người Sĩ Quan Đà Lạt, muốn gia nhập đơn vị Nhảy Dù của chúng ta. 15 có muốn nhận họ không?"
Một âm thanh từ trong ống nói, phát ra một cách rõ ràng, mà ai ai cũng nghe được:
- "Muốn. Đưa họ vào đây."
Đây là lúc tôi thở ra nhẹ nhàng, tôi nói:
- "Thưa các sĩ quan và anh em binh sĩ. Đơn vị trưởng của tôi muốn nhận những người sĩ quan Đà Lạt này, và sát nhập họ vào đơn vị Nhảy Dù của chúng tôi; tại đây. Mong qúy vị yên tâm, đứng yên tại chỗ."
Tôi ngạt nhiên:
- "Ủa. Chào niên trưởng." Tôi đưa tay phải lên; chào ông Trung Úy Biệt Động Quân. Ông là một niên trưởng khóa 26, mà tôi từng gặp trên sân cỏ trung đoàn sinh viên sĩ quan năm nào.
Chào ông mà lòng tôi không biết làm sao, vì khi ông gọi tên tôi; có nghĩa là ông muốn được phép đi qua rào cấm của tôi. Không hiểu tại sao tôi buột miệng hỏi ông ta:
- "Niên Trưởng có muốn gia nhập đơn vị Nhảy Dù của chúng tôi, và giữ an ninh tại vị trí này không?"
Tôi nhận một câu trả lời đanh thép:
- "Muốn. Sao không muốn."
Tôi tiến về phía ông, hỏi:
- "Sao niên trưởng ra nông nỗi này?"
Ông lắc đầu, nói:
- "Đơn vị của tôi chiến đấu cho đến hết đạn, cũng không có tiếp tế. Cho nên, phải tự thoát thân."
Chúng tôi chưa xong việc chào hỏi, liên tiếp, một vài âm thanh có vẻ quen quen:
- "Anh Thành. Anh khóa 24."
- "Anh Thành. Anh khóa 23."
- "Anh Thành. Tôi khóa 27..."
Cả thảy trên dưới 10 người Võ Bị. Tôi lập lại câu hỏi mà tôi đã hỏi niên trưởng khóa 26, với giọng nói lớn; hầu cho tất cả mọi người đứng trước mặt tôi nghe rõ:
- "Tôi hỏi các niên trưởng, tất cả mọi người có muốn gia nhập vào đơn vị Nhảy Dù của tôi tại đây không ???" Họ đồng loạt trả lời:
- "Muốn"
- "Muốn"
- "Muốn"...
Tôi nói lớn:
- "Các niên trưởng đứng riêng phía bên này, Tôi chỉ tay phía bên trái cùng; bên kia hàng rào."
Thế là anh em Võ Bị, từ lớn đến bé dồn về một bên.
Tôi quay ra sau; tìm người lính truyền tin. Thật bất ngờ. Anh lính truyền tin của tôi không rời khỏi tôi nửa bước; từ khi tôi lệnh cho anh về vị trí phòng thủ.
- "Anh hỏi 15. Nơi đây có hơn 10 người Sĩ Quan Đà Lạt, muốn gia nhập đơn vị Nhảy Dù của chúng ta. 15 có muốn nhận họ không?"
Một âm thanh từ trong ống nói, phát ra một cách rõ ràng, mà ai ai cũng nghe được:
- "Muốn. Đưa họ vào đây."
Đây là lúc tôi thở ra nhẹ nhàng, tôi nói:
- "Thưa các sĩ quan và anh em binh sĩ. Đơn vị trưởng của tôi muốn nhận những người sĩ quan Đà Lạt này, và sát nhập họ vào đơn vị Nhảy Dù của chúng tôi; tại đây. Mong qúy vị yên tâm, đứng yên tại chỗ."
------------------------
Anthony Hayward
Chú thích: Trong trận đánh cuối cùng ở Trảng Bom Biên Hòa vào những ngày cuối cùng của cuộc chiến. SĐ 18 BB lập tuyến phòng thủ cuối cùng ở Trảng Bom Biên Hòa.
Khói bốc trong rừng cao su non
Giao tranh ác liệt đánh cầm chân
Tiếng xích xe tăng gào rên xiết
Pháo binh cuồng tập đạn nổ dồn
Rượt đuổi nhau từ đồi qua thung lũng
Biển người hò hét tiếng xung phong
Pháo dập lên người, văng miểng đạn
Trận đánh đầu ngày đến cuối hôm
Ngày cuối tháng tư trời rất nóng
Vất vả hành quân trận Trảng Bom
Chú thích: Trong trận đánh cuối cùng ở Trảng Bom Biên Hòa vào những ngày cuối cùng của cuộc chiến. SĐ 18 BB lập tuyến phòng thủ cuối cùng ở Trảng Bom Biên Hòa.
Thế
trận tiểu đoàn 1/43 năm ở rừng cao su làm tiền đồn. Toàn bộ SĐ 18 BB
đào công sự phòng thủ sau đó khoảng 1 Km 5 tới 2 Km trên các ngọn đồi
trọc (SĐ 18 BB chiếm giữ tất cả các ngọn đồi trọc ở đây.
Ngày
28/4/1975 nguyên quân đoàn 3 csBV (gồm 3, 4 Sư đoàn cùng các trung đoàn
xe tank, Pháo binh, công binh, truyền tin, và bộ đội đặc công) từ Thị
Xã Xuân Lộc (họ chiếm được Xuân Lộc sau khi SĐ 18 BB rút lui về tái
trang bị ngày 20/4/1975) chạm trán SĐ 18 BB ở Trảng Bom. 1 Trung đoàn
quân bộ đội tấn công Tiểu Đoàn 1/43 trong rừng cao su. Họ dùng xa luân
chiến để bao vây và tấn công tiểu đoàn này. Chúng tôi không được lệnh bỏ
công sự phòng thủ để ứng cứu nên Tiểu Đoàn 1/43 chống trả đến chiều thì
hết đạn. Tiểu Đoàn Trưởng 1/43 chết. Tiểu Đoàn phó bị bắt cùng các Sĩ
Quan. Binh lính chỉ còn độ 20 người chạy về được phòng tuyến của tôi.
Ngày
29/4/1975 địch đi vòng qua tuyến phòng thủ của SĐ 18 BB để về Sài Gòn
hợp lực với 4 quân đoàn nữa bao vây Sài Gòn từ mọi mặt.
Bản nhạc -Trận đánh sau cùng -
Tác giả Trần Cẩm Tường
Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt
Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt
Giao tranh ác liệt đánh cầm chân
Tiếng xích xe tăng gào rên xiết
Pháo binh cuồng tập đạn nổ dồn
Rượt đuổi nhau từ đồi qua thung lũng
Biển người hò hét tiếng xung phong
Pháo dập lên người, văng miểng đạn
Trận đánh đầu ngày đến cuối hôm
Ngày cuối tháng tư trời rất nóng
Vất vả hành quân trận Trảng Bom
------------------------
Đời quân nhân
Tháng tư bảy hai tử thủ thành, địch bao vây An Lộc
Tháng tư bảy lăm về Long Khánh, giữ tuyến thép thành đồng
Đời lính gian nan, không an toàn súng đạn
Thương tích đầy mình, không đau bằng bỏ chạy bạn đồng minh!
Ta sảng khoái, đạn lên nòng súng thép
Bổng nghe Sài Gòn loan tin dữ, lệnh đầu hàng
Địch biển người; cây súng vừa hết đạn
Ta còn gì bạn đồng đội bị thương?
Đánh trận sau cùng rồi vứt luôn cây súng
Đời quân nhân chấm dứt giữa chiến trường!
Tháng tư bảy hai tử thủ thành, địch bao vây An Lộc
Tháng tư bảy lăm về Long Khánh, giữ tuyến thép thành đồng
Đời lính gian nan, không an toàn súng đạn
Thương tích đầy mình, không đau bằng bỏ chạy bạn đồng minh!
Ta sảng khoái, đạn lên nòng súng thép
Bổng nghe Sài Gòn loan tin dữ, lệnh đầu hàng
Địch biển người; cây súng vừa hết đạn
Ta còn gì bạn đồng đội bị thương?
Đánh trận sau cùng rồi vứt luôn cây súng
Đời quân nhân chấm dứt giữa chiến trường!
---------------
Trần Cẩm Tường - Khóa 19 Võ Bị Đà Lạt
Vó câu muôn dặm
Vó câu muôn dặm, bài hát quân hành đi đều bước
Ngày chủ nhật, Sinh Viên Sĩ Quan có bồ dạo phố ngoài Đà Lạt
Người cô đơn con bà phước, leo lưng ngựa chạy đường xa
Bẻ nhánh cây làm roi, quất lưng ngựa phi nước đại
Tiểu đội kỵ binh, thả cương ngựa chạy như bay
Đàn quân mã tung gió câu, đồi qua đồi gió lộng
Chủ nhật vui, cưỡi ngựa chạy mệt hết một ngày
Vó câu muôn dặm, cưỡi ngựa lồng phi nước đại
Kỵ binh già ngày nay, ai còn nhớ ngày xưa?
Bài hát quân hành, đi đều nhịp vang ca.
Vó câu muôn dặm
Vó câu muôn dặm, bài hát quân hành đi đều bước
Ngày chủ nhật, Sinh Viên Sĩ Quan có bồ dạo phố ngoài Đà Lạt
Người cô đơn con bà phước, leo lưng ngựa chạy đường xa
Bẻ nhánh cây làm roi, quất lưng ngựa phi nước đại
Tiểu đội kỵ binh, thả cương ngựa chạy như bay
Đàn quân mã tung gió câu, đồi qua đồi gió lộng
Chủ nhật vui, cưỡi ngựa chạy mệt hết một ngày
Vó câu muôn dặm, cưỡi ngựa lồng phi nước đại
Kỵ binh già ngày nay, ai còn nhớ ngày xưa?
Bài hát quân hành, đi đều nhịp vang ca.
----------------------
<
Phim Tài Liệu April 8, 1972
Tiểu Đoàn 8 Nhảy Dù VNCH được gởi đến đổ quân tại Chơn Thành để giải tỏa Quốc Lộ 13 đường vào thành phố An Lộc, thuộc tỉnh Bình Long đang bị Cộng quân siết chặt vòng vây.
Đồi Gió Bình Long
Có lần lên đồi Gió, mang theo cây súng săn, trên này nhiều chim cút
Dưới chân đồi là rừng, có dòng suối cây xanh chảy qua làng Đông Phất
Bên kia cổng Xa Cam, đường Quốc lộ 13, xe vào chợ Bình Long
Hướng bắc đường Nguyễn Du, rẻ vòng B15, xuống xóm Ga Phú Đức
Cỏ trên đồi mọc cao, chim cút lủi trốn nhanh, nằm ngoài tầm súng
Ngồi nghỉ chân trên cột mốc ghi độ cao, nhìn sang làng Tổng Cui, Bò Com, đường về Tân Lợi
Rừng cao su ngút ngàn, xanh màu xanh từng khối
Trời gió mát nắng hanh, không khí thanh bình, hai gam màu bức tranh
Nên gập cây súng săn không bắn đàn chim cút, để chúng tìm mồi ăn
Một ngày không chiến tranh, cớ sao người săn thú để gây thêm tội tình?
Tháng tư 72 mùa hè đỏ lửa, giặc tấn công vào thị xã Bình Long
Nhảy Dù lên đồi Gió, đặt căn cứ pháo binh, trực thăng đổ quân vào tiếp cứu
Địch tràn lên đồi Gió, hai bên giáp lá cà, quân Bắc Việt biển người, một ngày chiếm không xong
Xác người hai bên chất đống, máu chảy đỏ loang dòng suối xanh
Quân miền Nam tử thủ, Bắc quân đánh không xong, ngày đêm pháo kích vào, không cho dân chạy trốn
Quân phòng thủ đánh càn, mở vòng vây cho dân, rời xa vùng chiến nạn
Dân rời ấp xóm Ga, lên mặt đường Nguyễn Du, vượt ngang qua đồi Gió, còn nghe tiếng bom rền
Hai bên Quốc lộ xác người moi đất chôn, thân nhân bỏ lại bên đường
Một ngày bao vây, bốn ngàn người chết oan, cửa nát nhà tan, bỏ Bình Long hoang tàn
Người về thăm chốn xưa, xe chạy ngang qua đồi Gió, tìm dấu vết chiến tranh
Người xưa nay ở đâu, lính dù nằm trên đồi Gió, linh hồn siêu thoát không?
Cúi đầu cầu nguyện, hồn người xưa chết trên đồi. Lịch sử đã sang trang.
---------------Dưới chân đồi là rừng, có dòng suối cây xanh chảy qua làng Đông Phất
Bên kia cổng Xa Cam, đường Quốc lộ 13, xe vào chợ Bình Long
Hướng bắc đường Nguyễn Du, rẻ vòng B15, xuống xóm Ga Phú Đức
Cỏ trên đồi mọc cao, chim cút lủi trốn nhanh, nằm ngoài tầm súng
Ngồi nghỉ chân trên cột mốc ghi độ cao, nhìn sang làng Tổng Cui, Bò Com, đường về Tân Lợi
Rừng cao su ngút ngàn, xanh màu xanh từng khối
Trời gió mát nắng hanh, không khí thanh bình, hai gam màu bức tranh
Nên gập cây súng săn không bắn đàn chim cút, để chúng tìm mồi ăn
Một ngày không chiến tranh, cớ sao người săn thú để gây thêm tội tình?
Tháng tư 72 mùa hè đỏ lửa, giặc tấn công vào thị xã Bình Long
Nhảy Dù lên đồi Gió, đặt căn cứ pháo binh, trực thăng đổ quân vào tiếp cứu
Địch tràn lên đồi Gió, hai bên giáp lá cà, quân Bắc Việt biển người, một ngày chiếm không xong
Xác người hai bên chất đống, máu chảy đỏ loang dòng suối xanh
Quân miền Nam tử thủ, Bắc quân đánh không xong, ngày đêm pháo kích vào, không cho dân chạy trốn
Quân phòng thủ đánh càn, mở vòng vây cho dân, rời xa vùng chiến nạn
Dân rời ấp xóm Ga, lên mặt đường Nguyễn Du, vượt ngang qua đồi Gió, còn nghe tiếng bom rền
Hai bên Quốc lộ xác người moi đất chôn, thân nhân bỏ lại bên đường
Một ngày bao vây, bốn ngàn người chết oan, cửa nát nhà tan, bỏ Bình Long hoang tàn
Người về thăm chốn xưa, xe chạy ngang qua đồi Gió, tìm dấu vết chiến tranh
Người xưa nay ở đâu, lính dù nằm trên đồi Gió, linh hồn siêu thoát không?
Cúi đầu cầu nguyện, hồn người xưa chết trên đồi. Lịch sử đã sang trang.
-------------------
“Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”
Lời hịch Nguyễn Trãi ân cần khắc ghi
“Đẩy thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân”
Lời người xưa dạy, hậu sanh cần ghi nhớ
Việc trị nước lấy dân làm gốc
Triều đình châm chỉ không để loạn trong dân
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân
Nguyễn Trãi ngày xưa đã nhắc rằng:
Đẩy thuyền cũng bởi dân son sắt
Lật thuyền nào khác sức toàn dân.
Trị an lấy đức làm nền tảng
Thương dân giữ nước của vua quan
Nếu để loạn ly, cơ nghiệp đổ
Triều đình châm chỉ chớ sai phần.
Trị nước không yên nếu bạo quyền
Lòng dân rạn vỡ bởi tham riêng
Muôn dân gốc vững là nền tảng
Một chốn quyền uy dễ đảo điên.
Chở đức, thuyền xuôi bờ vững chãi
Mất dân, nước loạn mất bình yên
Xưa nay bạo chúa đâu bền mãi
Chỉ có lòng dân mới vững bền.
Lời hịch Nguyễn Trãi ân cần khắc ghi
“Đẩy thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân”
Lời người xưa dạy, hậu sanh cần ghi nhớ
Việc trị nước lấy dân làm gốc
Triều đình châm chỉ không để loạn trong dân
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân
Nguyễn Trãi ngày xưa đã nhắc rằng:
Đẩy thuyền cũng bởi dân son sắt
Lật thuyền nào khác sức toàn dân.
Trị an lấy đức làm nền tảng
Thương dân giữ nước của vua quan
Nếu để loạn ly, cơ nghiệp đổ
Triều đình châm chỉ chớ sai phần.
Trị nước không yên nếu bạo quyền
Lòng dân rạn vỡ bởi tham riêng
Muôn dân gốc vững là nền tảng
Một chốn quyền uy dễ đảo điên.
Chở đức, thuyền xuôi bờ vững chãi
Mất dân, nước loạn mất bình yên
Xưa nay bạo chúa đâu bền mãi
Chỉ có lòng dân mới vững bền.
---------------
Anthony Hayward
Cuộc đời đổi thay.
Nhất định trong cuộc đời các bạn có lúc đổi thay. Không có cuộc đời ai mà không thay đổi, chỉ là ít hoặc nhiều.
Và có những cuộc đời hoàn toàn thay đổi như cuộc đời của những người lính VNCH sau ngày 30-4 năm 1975.
Ngày ấy, chúng tôi như những chiến binh oai phong trên lưng ngựa chiến, đã ngã ngựa .... vào tù ....... Sau vài năm, có người hơn chục năm ... về quê chăn vịt, trồng cây. Trồng cây cây chết, trồng người không xong.
Như tôi nói trình độ hiểu biết của mỗi người khác nhau. Dù có là sĩ quan đi chăng nữa. Có thể giỏi trên chiến địa, nhưng về làm nông là không biết gì. Chăn vịt cũng không xong ....
Làm quan cũng khổ làm dân cũng hèn.
Mời các bạn thưởng thức bản nhạc do A.I. phổ nhạc từ bài thơ "cuộc đời đổi thay"
---------------------------
Từ ngày đuổi việc làm quan
Về quê chăn vịt, bà con xem thường
Bao năm ở chốn quan trường
Bỗng nhiên, hết việc về vườn trồng cây
Cảnh đời thay đổi hôm nay
Trồng cây cây chết, trồng người không xong
Sáng ngày đuổi vịt ra đồng
Trồng cây cây héo, trái không đúng mùa
Gẫm thói đời, lẽ hơn thua
Bao năm chăm chỉ còn thua số phần
Hết quan về lại làm dân
Làm quan cũng khổ, làm dân cũng hèn.
------------------------
Tình Anh Em Một Ngày Là Mãi...
Nâng chén chúc mừng, rượu rót họp quân,
Chúc nhau những lời an lành sức khỏe,
Anh em không xa, Đà Lạt vẫn gần.
Sương khuya lạnh rớt vai người lữ thứ,
Trăng mờ soi bóng chiến hữu năm xưa
Gió hú qua đồi, vọng vang tiếng cũ,
Nhắc nhớ một thời kiêu hãnh Lâm Viên
Bước chân đồng hành trên hành trình bất tận,
Dẫu tháng năm rêu phủ áo chiến binh
Lửa thép xưa chưa bao giờ lịm tắt,
Ngọn cờ Trường vẫn rực sáng trời đông
Ngồi bên nhau giữa cờ vàng ánh nắng
Cạn chén nghĩa tình huynh đệ chi binh
Dẫu thế gian xoay vần trái đất
Tình huynh đệ ngời sáng muôn năm
Chúc anh em luôn tràn đầy sức sống,
Như sương mai trong nắng xuân hồng
Bước chân khắc ghi niềm tin, hy vọng,
Mỗi ngày là chiến thắng, hoài mong
Nâng ly rượu mừng tình võ bị muôn năm!
Nâng chén chúc mừng, rượu rót họp quân,
Chúc nhau những lời an lành sức khỏe,
Anh em không xa, Đà Lạt vẫn gần.
Sương khuya lạnh rớt vai người lữ thứ,
Trăng mờ soi bóng chiến hữu năm xưa
Gió hú qua đồi, vọng vang tiếng cũ,
Nhắc nhớ một thời kiêu hãnh Lâm Viên
Bước chân đồng hành trên hành trình bất tận,
Dẫu tháng năm rêu phủ áo chiến binh
Lửa thép xưa chưa bao giờ lịm tắt,
Ngọn cờ Trường vẫn rực sáng trời đông
Ngồi bên nhau giữa cờ vàng ánh nắng
Cạn chén nghĩa tình huynh đệ chi binh
Dẫu thế gian xoay vần trái đất
Tình huynh đệ ngời sáng muôn năm
Chúc anh em luôn tràn đầy sức sống,
Như sương mai trong nắng xuân hồng
Bước chân khắc ghi niềm tin, hy vọng,
Mỗi ngày là chiến thắng, hoài mong
Nâng ly rượu mừng tình võ bị muôn năm!
----------------
Sài Gòn mưa
Sài Gòn mưa, sợi rơi sợi rớt
Trời cứ mưa hoài không ngớt nhớ thương ai
Mưa Sài Gòn cả ngày, mưa cả đêm
buồn bực
Mưa rơi, mưa rơi, cầu cạnh mãi vẫn mưa rơi
Đã hết mùa thu chưa, mà mưa hoài không dứt
Nắng nóng Sài Gòn, đường ngập mãi triều cường
Có phải trời mưa giông làm em buồn lo lắng
Hay lối đi về ngập nước lội qua sông?
Mưa Sài Gòn buồn, rơi hoài không ngớt
Như chạm vào lòng những tiếng thở dài
Triều cường dâng, dòng nước đục ngập ngừng
Ai bước qua đường, ướt đẫm một chiều thương
Nắng có về không khi mưa cứ mãi
Sợi gió buồn đan nỗi nhớ đong đầy
Người có hay lòng trời buồn giăng mắc
Phố ngập mênh mông mất dấu chân giày.
Trời cứ mưa hoài không ngớt nhớ thương ai
Mưa Sài Gòn cả ngày, mưa cả đêm
buồn bực
Mưa rơi, mưa rơi, cầu cạnh mãi vẫn mưa rơi
Đã hết mùa thu chưa, mà mưa hoài không dứt
Nắng nóng Sài Gòn, đường ngập mãi triều cường
Có phải trời mưa giông làm em buồn lo lắng
Hay lối đi về ngập nước lội qua sông?
Mưa Sài Gòn buồn, rơi hoài không ngớt
Như chạm vào lòng những tiếng thở dài
Triều cường dâng, dòng nước đục ngập ngừng
Ai bước qua đường, ướt đẫm một chiều thương
Nắng có về không khi mưa cứ mãi
Sợi gió buồn đan nỗi nhớ đong đầy
Người có hay lòng trời buồn giăng mắc
Phố ngập mênh mông mất dấu chân giày.
-------------------
Lính đóng đồn Bến Cát
Đường lên Bến Cát khó đi
Đồn binh Cầu Định mấy khi an nhàn
Việc quan, việc lính, việc dân
Giữ đường quốc lộ, hành quân quanh vùng
Bộ binh là lính lội rừng
Mở đường đóng chốt ngày thường việc binh
Lính trận làm lính đồn canh
Làm cho ông xếp chồn chân cười buồn.
Đường lên Bến Cát khó đi
Đồn binh Cầu Định mấy khi an nhàn
Việc quan, việc lính, việc dân
Giữ đường quốc lộ, hành quân quanh vùng
Bộ binh là lính lội rừng
Mở đường đóng chốt ngày thường việc binh
Lính trận làm lính đồn canh
Làm cho ông xếp chồn chân cười buồn.
--------------
---------------
Comments:
* Nguyễn Thị Kim Châu
Mọi người yêu Lính đang chờ xem phim ,biết đã là quá khứ nhưng kỷ niệm vẫn không quên!.
* Hoa Nguyen
Nhạc hay làm dấy lên tất cả nỗi niềm của một thời học Trường Quan.. Đoạn cuối nghe thật buồn " Đà Lạt tình phai, còn ta với ta
Tìm lại dư âm, một mối tình đã qua. "
* Thanh Nguyen
Tuyệt Vời. Number ONE
* Thanh Nguyen
Tuyệt vời.
*
Cảm ơn NT đã để lại cho đời những vần thơ tuyệt hảo, những âm thanh réo
rắc; rung động lòng người. Niên Trưởng là đứa con ngoan của trường mẹ;
TVBQGVN; và cũng là đứa con đầy Văn Thao Võ Lượt của bà mẹ Việt Nam.
* Nguyen Dieu
Bài hát âm điệu lạ quá, nghe lai lai như một bản nhạc ngoại quốc!
* Anthony Hayward
Nguyen Dieu NT Tường làm thơ. Dùng A.I. phổ nhạc. Nó không theo âm điệu của các nhạc sĩ VN.
* Nguyen Dieu
Anthony Hayward Hèn chi!
* Đă.Ng Bá Cường
Cam Tran K19.
Có cố gắng. NT tui. Rất hay..
Alpha đỏ
* Đă.Ng Bá Cường
Anthony Hayward không nghe hắn nói mờ thấy hắn dẹp trai , làm việc giỏi. Kkk.
Bạn hiền .
Alpha đỏ
* Thoai Tong
Âm
điệu bài hát nghe lạ quá, kg vui khg buồn nên nghe nhàn nhạt nếu sôi
động lên thì kg hợp lời bài hát vì man mác buồn , theo dòng nhạc trữ
tình nhẹ nhàng sâu lắng đi vào hồn người nghe hơn .
* Anthony Hayward
Thoai Tong Bài thơ được A.I. phổ thành nhạc và hát nên lạ.
Bài
thơ nói về một người con gái ngày xưa yêu 1 SVSQ TVBQGVN. Nay trở về Đà
Lạt, cảnh còn đó nhưng người xưa không thấy nữa. Chí có nhớ và nhớ
người xưa thôi.
* Lâm Liên
Anthony Hayward mình cũng từng như thế
* Anthony Hayward
Lâm Liên Tôi về lại Đà Lạt, chả có ai để nhớ, cũng buồn.
* Đă.Ng Bá Cường
Anthony Hayward . Thì ra là như thế .
Không phải là slow.
Nhác nhác rap nhưng buồn buồn , chậm.
Lời đọc nhẹ nhẹ nhắc kỷ niệm xưa.
Hay thật.
Alpha đỏ
* Nga Chau
Nghe bài hát em lại muốn vác ba lô lên Đalat luôn nè
* Cam Tran
Các bạn nghe nhạc bây giờ nên nghe theo một chút âm điệu mới theo thời đại với giới trẻ.
Thông
cảm với lời hoà âm mới do AI làm nhạc và chọn tiếng hát theo tiết tấu
cùa trend thời thượng. Giọng hát không của một ca sĩ nào chính chủ cả.
Cảm
ơn người bạn hợp tác làm video và người nghe thưởng ngoạn phê bình;
đánh giá việc làm tài tử không công của chúng tôi học đòi theo thời đại
mới AI
* Lê Kim Hông
Nhìn Cổng trường, Hội quán ngày nào làm chạnh lòng buồn rưng nước mắt nhớ ơi là nhớ những ngày đã qua.
Bây giờ chỉ còn lại dư âm.
---------------
No comments:
Post a Comment