Năm xưa thỏa chí tang bồng...
Tám tuần huấn nhục, ngất ngư...
Bốn năm văn hóa ...rụng rời...
Dốc bầu nhiệt huyết, tấm thân tiếc gì!
----------
Năm xưa thỏa chí tang bồng.
Ta vào Võ Bị, chổng mông ...
siết cò.
Cơm Phạn xá, từng tô ta sớt;
Nước trà đường, ta rót, ta tu.
Tám tuần huấn nhục, ngất ngư.
Al pha không gạch, ta mơ mộng nhiều.
Lần đầu tiên, ta đeo dạo phố .
Gái sương mù nhìn nổ con ngươi!
Bốn năm văn hóa ...rụng rời.
Chỉ hơn hai chấm, thế rồi cũng qua.
Vận nước mạt! Sơn hà nghiêng ngả.
Đành rời Trường, lăn xả chống ngăn.
Trả nợ nước, đền ơn dân.
Dốc bầu nhiệt huyết, tấm thân tiếc gì !
Ta vào Võ Bị, chổng mông ...
siết cò.
Cơm Phạn xá, từng tô ta sớt;
Nước trà đường, ta rót, ta tu.
Tám tuần huấn nhục, ngất ngư.
Al pha không gạch, ta mơ mộng nhiều.
Lần đầu tiên, ta đeo dạo phố .
Gái sương mù nhìn nổ con ngươi!
Bốn năm văn hóa ...rụng rời.
Chỉ hơn hai chấm, thế rồi cũng qua.
Vận nước mạt! Sơn hà nghiêng ngả.
Đành rời Trường, lăn xả chống ngăn.
Trả nợ nước, đền ơn dân.
Dốc bầu nhiệt huyết, tấm thân tiếc gì !
--------------------
Vu Van Tap Vu
Giữ mình.
Nghĩ mình Võ Bị quốc gia,
Thiên lôi ngó xuống, người ta trông vào.
Thân chiến bại, đành vào ngục tối,
Nghĩa trung thần tim nhói, dạ đau.
Trăm năm rồi có gì đâu,
Chỉ còn một nấm cỏ khâu xanh rì.
Bả danh lợi, dễ gì mua chuộc!
Mộng công hầu sau, trước...nhẹ tênh.
Sá chi lên thác, xuống ghềnh.
Giữ gìn tiết tháo, phận mình hẩm hiu.
Giữ mình.
Nghĩ mình Võ Bị quốc gia,
Thiên lôi ngó xuống, người ta trông vào.
Thân chiến bại, đành vào ngục tối,
Nghĩa trung thần tim nhói, dạ đau.
Trăm năm rồi có gì đâu,
Chỉ còn một nấm cỏ khâu xanh rì.
Bả danh lợi, dễ gì mua chuộc!
Mộng công hầu sau, trước...nhẹ tênh.
Sá chi lên thác, xuống ghềnh.
Giữ gìn tiết tháo, phận mình hẩm hiu.
--------------------
Comments:
* Lien Hoa Dao
Nợ nước.Tình nhà.
Chưa vẹn trả…
Anh hùng. Ngã ngựa.
Hẹn kiếp sau.
Tặng các anh VBQG QLVNCH…
* Hien Tran
Đệ
Vũ văn Tá K28, thơ đượm nhiều sắc thái cuộc đời. Xin gửi lời thăm hỏi
GĐ và những CÙI còn lưu luyến gặp nhau. Anh ít biết và gặp anh em K28,
trừ Lê Luận thì liên lạc khá gắn bó thời 1990 trong sinh hoạt VB
Houston. Luận có đường hướng sinh hoạt tích cực riêng, khác với anh em
mình.
* Vu Van Tap Vu
Đa tạ NT. Mong NT cùng quý quyến luôn an nhiên thành đạt.
* Hoa Nhâm
Làm gì mà "gái sương mù nhìn nổ con ngươi.." các anh nhìn gái sương mù nổ con ngươi thì có..
* Thanh Nguyen
Hoa Nhâm Gái sương mù nhìn nổ con ngươi! .....
Vì dùng điện thoại, và bỏ quên dấu phảy (,)... Tôi tạm đính chính theo Hoa Nhâm như sau:
Gái sương mù, nhìn nổ con ngươi! .....
Chúc vui.
Chúng tôi là người lính VB năm xưa.
* Vu Van Tap Vu
Mắt mờ, tay chậm. Sửa lại theo gợi ý của chị,mong được thông cảm.
* Hoa Nhâm
Thanh Nguyen Dạ..em chỉ đùa với anh Táp Đấc Nông cho vui..cảm ơn anh bài ca và hình ghép nhạc hay quá..
* Hoa Nhâm
Vu Van Tap Vu Dạ ..em chọc anh đó..hôm nào có dịp em và Nhâm lên Đắc Nông thăm gia đình anh.
* Thanh Nguyen
Vu Van Tap Vu
Mắt mờ, tay chậm dính dáng gì đến con gái sương mù của người
ta. Nhưng không sao, bỏ qua cho anh già VB năm xưa. Vui, khỏe.
* Thanh Nguyen
Hoa Nhâm
; Không gì. Thỉnh thoảng chúng ta cùng nhau tạo ra một vài nụ
cười cho qua chuyện. Niềm đau còn đó. Chúc chị và gia đình an
khang, hạnh phúc.
----------------------
---------------------
30/4/1975 Và Người Lính Trẻ Võ Bị Vào Giờ Thứ 25 tại Mỹ Tho - Tác Giả Nguyễn Văn Thành/ Diễn Đọc Thiên Hoàng
---------------------
---------------------
* Thanh Nguyen
Kimnga Lêthi
... Gái đất thần kinh, nhìn nổ con ngươi!
Hãy nghe lời thống thiết của một trong hàng ngàn người con
Dâu Võ Bị sau năm 1975 - Lấy chồng Võ Bị - Lê Kim Nga 27B
Còn nhớ 2/1973. Tôi quen anh trong dịp anh đi công tác chiến dịch Paris ngoài Trung. Năm đó tôi chỉ
là cô bé mới 16 tuổi, tôi không biết gì về Võ Bị Đà
Lạt cả. Chỉ biết anh là người lính rất hiền lành tử tế.
Mà tôi là người rất lý tưởng về người lính VNCH.
Tôi
yêu hình ảnh của anh với chiếc khăn quàng cổ màu thiên thanh, với thời
áo trắng mơ mộng lãng mạn trong những câu chuyện tình yêu qua sách vở,
phim ảnh.
Đến khi
4/1975, bao biến cố cho gia đình tôi. Ba tôi đi tù 8 năm. Những khốn khó
mà mẹ và 11 anh chị em tôi phải trải qua khi trụ cột gia đình không
còn. Tôi vẫn quyết tâm chờ đợi.
Rồi đến lúc, tôi đi thăm anh ở trại tù Phước Long để tìm hiểu và quyết định cho cuộc đời mình.
Khi anh nói: "Đời anh thế là hết, tận cùng xã hội. Thôi em hãy về tìm người điều kiện tốt mà nương thân gởi phận"
Chính câu nói đó , càng làm tôi quyết tâm hơn nữa.
Anh
ra tù. Cuối năm 1979, bất chấp gia đình tôi phản đối, tôi vẫn xách gói
về sống cùng anh. Tôi cũng vẫn chưa biết gì về Võ Bị. Sau
này khi tình hình VN bớt căng thẳng chính trị. Sinh hoạt họp
mặt bạn cũ thường xuyên hơn. Và từ những câu chuyện về
trường Võ Bị.
Tôi
càng hiểu, càng yêu mến và càng trân quý quá khứ của
chồng mình. Và từ đó những bài thơ về Võ Bị của tôi
xuất hiện.
Hôm nay 27/12. Ngày mà anh ra trường với tên khoá Trương Hữu Đức, (tướng Thiết Giáp).
Tôi
xin được thể hiện tác phẩm của một Niên Trưởng của chồng tôi, với tất
cả lòng trân trọng dành cho ngôi trường một thời vang bóng. Yêu anh yêu
cả tông môn họ hàng. Tôi yêu Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.
No comments:
Post a Comment