“NGUYỄN THỊ MỘNG THƯỜNG”....! CHỈ LÀ MƠ MỘNG BÌNH THƯỜNG NHƯNG TRỜI XANH KHÔNG THƯƠNG...!
(Đinh Trực)
Câu chuyện đẫm nước mắt phía sau ca khúc “Chuyện Tình Mộng Thường”: Yêu nhau Ba năm, bên nhau Vài ngày…. nhưng xa nhau Trọn kiếp...!
---------------
Tháng 11 năm 1971, trên chuyến bay từ Dalat trở về, sau khi mãn khoá trường võ bị Dalat, thiếu uý Phạm Thái tình cờ quen được một nữ Chiêu đãi viên Hàng không xinh đẹp tên là Mộng Thường.
Mùa Noel 1971, Phạm Thái và Mộng Thường cùng dự lễ nửa đêm, trong hồi chuông nửa khuya Thánh lễ, bên hang đá, hai người chính thức yêu nhau.
Đầu tháng giêng năm 1972, Phạm Thái được thuyên chuyển về BĐQ đơn bị anh đóng ở An Lộc-Bình Long, một chiến địa nổi tiếng với những trận tử thủ hãi hùng vào mùa hè năm đó.
Trong một trận đánh dữ dội, thiếu uý Phạm Thái bị mất tích và được ghi nhận là đã hy sinh.
Mộng Thường nghe tin, như là mất tất cả...!
Từng ngày trôi qua trên từng chặng bay tẻ nhạt của Air Vietnam, cô Chiêu đãi viên Mộng Thường trong lòng tan nát, thường ngơ ngác nhìn xuống qua khung cửa máy bay những vùng giao tranh bốc khói dưới mặt đất...
--------------
----------------
Nhưng rồi Phạm Thái như có phép mầu..., bỗng nhiên trở về, lạ lùng như những câu chuyện liêu trai, anh chỉ bị thương nặng trong đêm nọ và ngất đi, được các sơ (soeur) trong nhà thờ cứu sống. Chính những hình ảnh Mộng Thường thấp thoáng trong cơn mê tỉnh đã tiếp thêm cho anh động lực trong giây phút tử sinh, khát khao được sống trỗi dậy mãnh liệt...!
Phạm Thái trở về đơn vị cũ. Tình yêu cũng trở về từ cõi chế.t. Họ đã định xong ngày cưới.
Đó cũng là lúc Phạm Thái được vinh thăng lên Trung uý, và Mộng Thường bắt chuyến xe đò Sài Gòn-Lai Khê để lên dự lễ vinh thăng của người yêu...!
Nhưng định mệnh đã xuống tay. Trong chuyến xe đò định mệnh ngày 28 tháng1 năm 1973, là ngày đầu tiên sau khi ký “Hiệp định Hoà Bình Paris”, cũng là ngày cô gái tên Mộng Thường ra đi vì chuyến xe đò bị nổ tung....!
Câu chuyện nhạc phim thật cảm động trong do Nhật Trường đạo diễn, đóng vai chính và sáng tác bài hát khiến cho những ai đã nghe và xem đều rơi nước mắt...!
No comments:
Post a Comment