ĐIẾU OAN HỒN THÁNG BẢY.
Cư Nguyễn - E29
Cư Nguyễn - E29
Rằm tháng bảy mưa sầu u uất
Bao hồn oan vất vưởng tứ phương
Xác thân vùi lấp đoạn trường
Gió mưa tan tác bi thương lạnh lùng
Bao hồn oan vất vưởng tứ phương
Xác thân vùi lấp đoạn trường
Gió mưa tan tác bi thương lạnh lùng
--------------------
HỌ LÀ AI???
Trong lửa khói hãi hùng biến loạn…
Pháo đạn vây hỗn loạn kinh hoàng!
Trẻ thơ ôm mẹ gào than
Phút giây thịt nát xương tan rã rời.
Cũng giữa lúc êm đềm giấc ngủ
Họa bỗng đâu ập xuống xóm thôn
Bom rơi đạn nổ kinh hồn
Tiếng kêu xé ruột mồ chôn nơi nào???
Khi cô quạnh núi rừng trùng điệp
Tuổi thanh xuân theo tiếng nước non
Chiến chinh ngày tháng mỏi mòn
Lửa thù chụp xuống không còn xác thân!
Lúc oan nghiệt nước nhà nghiêng ngả
Chí anh hùng trả nợ núi sông!
Nguy nan dạ sắt gan đồng…
Chết vinh xem tợ lông hồng thản nhiên!
Hay mây xám phủ đen tăm tối
Quyết ra đi về hướng mặt trời!
Đại dương vùi xác tả tơi
Không tên không tuổi chẳng lời trối trăn!
Hoặc thúc thủ rừng sâu tuyệt vọng,
Trận đòn thù hiểm độc sau lưng…
Tàn hơi ngã gục giữa rừng
Nắm xương lạnh lẽo lạnh lùng ai hay?
…….
Rằm tháng bảy!!!
Chuông chùa vang nhịp vọng!
Khói trầm hương siêu thoát anh linh!
Cúi đầu thành kính!
Hỡi anh linh! Hỡi hồn oan khuất!
Nén hương lòng tạ tội với Người
Bao gian truân lắm rã rời
Ta-hồn nào khác một đời lãng quên!
Cư-Nguyễn.Rằm tháng bảy tưởng niệm.
Trong lửa khói hãi hùng biến loạn…
Pháo đạn vây hỗn loạn kinh hoàng!
Trẻ thơ ôm mẹ gào than
Phút giây thịt nát xương tan rã rời.
Cũng giữa lúc êm đềm giấc ngủ
Họa bỗng đâu ập xuống xóm thôn
Bom rơi đạn nổ kinh hồn
Tiếng kêu xé ruột mồ chôn nơi nào???
Khi cô quạnh núi rừng trùng điệp
Tuổi thanh xuân theo tiếng nước non
Chiến chinh ngày tháng mỏi mòn
Lửa thù chụp xuống không còn xác thân!
Lúc oan nghiệt nước nhà nghiêng ngả
Chí anh hùng trả nợ núi sông!
Nguy nan dạ sắt gan đồng…
Chết vinh xem tợ lông hồng thản nhiên!
Hay mây xám phủ đen tăm tối
Quyết ra đi về hướng mặt trời!
Đại dương vùi xác tả tơi
Không tên không tuổi chẳng lời trối trăn!
Hoặc thúc thủ rừng sâu tuyệt vọng,
Trận đòn thù hiểm độc sau lưng…
Tàn hơi ngã gục giữa rừng
Nắm xương lạnh lẽo lạnh lùng ai hay?
…….
Rằm tháng bảy!!!
Chuông chùa vang nhịp vọng!
Khói trầm hương siêu thoát anh linh!
Cúi đầu thành kính!
Hỡi anh linh! Hỡi hồn oan khuất!
Nén hương lòng tạ tội với Người
Bao gian truân lắm rã rời
Ta-hồn nào khác một đời lãng quên!
Cư-Nguyễn.Rằm tháng bảy tưởng niệm.
------------------
Cư Nguyễn
NẾU LỠ GẶP…
NẾU lỡ gặp dù bất ngờ không hẹn,
Cứ hững hờ như thể chẳng hề quen,
Cứ vội đi giấu con tim bối rối…
Biết nói gì đây đôi ngả cuộc đời?
Nếu lỡ gặp ngã tư đường ngừng vội,
Dù ngỡ ngàng chạm mặt cứ làm ngơ
Dù nhói đau cũng cố nén giả vờ…
Dòng đời đã đẩy xô nhau hai lối.
Nếu lỡ gặp trên dốc xưa kỷ niệm,
Dốc dỗi hờn em trách chẳng chờ em,
Dốc bao năm anh ngơ ngác ngóng tìm…
Lặng lẽ đứng chờ hoài em chẳng đến.
Nếu lỡ gặp đôi mình duyên chẳng nợ,
Duyên không thành, nợ chi chút tình thơ?
Biển cách ngăn, đồi đã phủ sương mờ..
Suối cũng cạn ước mơ về với biển.
Nếu lỡ gặp còn gì mà lưu luyến?
Hai phương trời xa lạ góc đời riêng,
Hai con tim hóa đá với ưu phiền,
Chút nắng muộn sao tan lòng băng giá?
Nếu lỡ gặp cứ hững hờ xa lạ,
Thông vẫn xanh qua bão tố phong ba
Suối lặng lẽ trôi đi không vội vã...
Và chúng ta thầm lặng với phôi pha
Cư- Nguyễn.
------------------
VIÊN ĐẠN THỜI GIAN!
Viên đạn thời gian xuyên ngọt lịm,
Ngơ ngác sa đàn gãy cánh chim...
Ngọn gió tàn thu se buốt lạnh,
Rồi sẽ ai đây giữa im lìm
Viên đạn thời gian chẳng bất ngờ...
Nhẹ nhàng cướp mất những ngày thơ
Dịu dàng điểm bạc trên mái tóc,
Và rất hồn nhiên rất hững hờ!
Viên đạn thời gian quả vô tình,
Làm sao ngờ được đến phiên mình...
Hoa vẫn ngát hương chim vẫn hót,
Người ngỡ ngàng bỏ cuộc lặng thinh!
Viên đạn thời gian! Bóng chiều tà?
Đời người như giấc mộng Nam Kha!
Cười hôm qua đó nay lặng lẽ,
Ngã gục bên đường trong xót xa.
Cư- Nguyễn.
---------------------
Cư Nguyễn
ẨN CƯ
Cũng đành tạ tội với non sông
Bể dâu thôi vỡ mộng phiêu bồng
Thế cờ đã thế sao oán dỗi
Gác kiếm rời cung, trả hư không…
Giã biệt đồi xưa thông ngút ngàn
Giã từ hư ảo cõi trần gian
Đời như bọt biển mong manh vỡ
Có nghĩa gì đâu cảnh ly tan
Hưởng thú điền viên ngắm mây bay
Mặc ai đuổi bám giấc cuồng say
Thong dong tự tại thơ với thẩn
Vui cùng thi hữu thoáng qua ngày…
Cư-Nguyễn
---------------------
Cư Nguyễn
BÀI THƠ LỤC BÁT ABCD... EFGH... IK trên ĐỒI 1515.
Anh đi rũ áo học trò
Bỏ yêu thương với hẹn hò mộng mơ
Con đường kỷ niệm nên thơ
Dấu yêu gởi lại bên bờ thông xanh
Em ơi mộng đã không thành
Fải chăng đời lính cũng đành vậy thôi
Giã từ là đã hết rồi
Hẹn hò xưa cũ một thời đã qua
Im nghe thông gọi ngàn xa
Không gian trĩu nặng tình ta với người
Cư- Nguyễn E.29.
------------------
Cư Nguyễn
BỐN TÁM NĂM NGÀY ẤY???
Bốn tám năm ngày ấy?
Ngày dài nhất trong ngày,
Ngày kéo dài vô tận...
Ngày rũ áo thơ ngây!
Anh đi hừng hực hăng say,
"Ra đi là hết" tháng ngày mộng mơ?
Anh đi "nguy khó" đang chờ,
Gian nan đang đợi tuổi thơ giã từ...
Và ngày ấy! Vươn mình đứng thẳng!
"Căm hờn lên"! Anh TỰ THẮNG mình...
Đồi rung động, thông rung rinh,
Sương tan theo tiếng rập rình bước chân!
Rồi ngày ấy! Không còn hụt hẫng...
Vòng Alpha nhẹ nhịp phong vân,
Khúc hành ca rộn bao lần,
Vẫn say trong gió, lửa dâng trong lòng!
Chính ngày ấy! Ngày đen tối ấy!
Cánh chim bằng gãy giữa trùng vây...
Tan đàn, xẻ nghé từ đây!
Oan khiên lớp lớp đọa đày tả tơi...
........
Cũng ngày ấy! Trùng dương đôi ngả
Ngày người đi, kẻ ở cách xa,
Bốn támnăm bóng chiều tà,
Kèn xưa âm vọng thiết tha gọi đàn.
Bạn bè hỡi? Chân mây góc biển...
Bốn tám năm! Một đỉnh LÂM VIÊN!
Bốn phương trời, vạn niềm riêng,
Nhớ nhau xin giữ Lửa thiêng ngày nào!
Cư- Nguyễn
------------
Cư Nguyễn
ANH CÒN NỢ.....
ANH CÒN NỢ quê hương ngày trở lại,
Nợ chất chồng năm tháng nặng oằn vai,
Nợ dai dẳng Đông tàn rồi Xuân tận...
Day dứt nhói lòng tóc cũng tàn phai.
Anh còn nợ lời thề đêm quì xuống!
Nợ anh linh tử sĩ triệu hồn thiêng,
Nợ cung kiếm trọn đời không nhơ tiếng...
Một phút bể dâu nhòa nhạt lệ buồn!
Anh còn nợ lửa tràn lên trận tuyến,
Nợ trối trăn thằng bạn phút lìa trần...
Nợ tấm thẻ bài máu loang áo trận,
"Trao lại người thân..." tăm cá bóng chim?
Anh còn nợ dòng người theo hối hả
Nợ từ Trung chạy hớt hãi xuôi Nam,
Nợ trẻ thơ, nợ Mẹ già cố bám...
Pháo giặc bủa vây..tan nát hình hài.
Anh còn nợ ngọn đồi trơ khói đạn,
Nợ hào sâu vung vãi xác bạn bè,
Nợ thằng lính chưa lần về thăm Mẹ...
Hồn đã về đâu trong tang tóc điêu tàn???
Anh còn nợ những năm dài đen tối,
Nợ rừng sâu vô vọng những thân tù,
Nợ cái chết không một lời nhắn nhủ...
Câu hỏi vì sao uất nghẹn muôn đời!
Anh còn nợ! Nợ bao giờ mới trả?
Nợ ly hương nơi đất khách quê người,
Nợ thằng cháu: Quê mình đâu nội hỡi?
Mà chung quanh xa lạ cả giọng cười
Anh còn nợ Mẹ già vành tang trắng!
Nợ Cha anh một nắm mộ an thân,
Nợ xác Bạn rã rời nơi hoang vắng...
Cay độc đòn thù vùi chốn xa xăm!
Anh còn nợ! Nợ oằn lưng quị gối,
Nợ đại dương chìm khuất triệu oan hồn!
Nợ đồi núi vạn nấm xương đồng đội!
Bốn mươi năm chưa xóa sạch oán hờn!
ANH CÒN NỢ TÌNH EM? Đành dang dở
Nợ giang sơn còn trăm mối tơ vò,
Nợ đất nước ngày Bình minh rạng tỏ...
TÌNH YÊU EM gởi lại phố sương mờ!!!
Cư- Nguyễn.
No comments:
Post a Comment