Wednesday, May 24, 2023

Người Lính NHẢY DÙ đã để QUÊN cái NÓN SẮT trên đường phố Sài Gòn (30/4/1975) - Nguyễn Văn Thành

Người Lính NHẢY DÙ đã để QUÊN cái NÓN SẮT trên đường phố Sài Gòn (30/4/1975)
Nguyễn Văn Thành
Tôi đã BỎ QUÊN cái NÓN SẮT tại phía Tây Nam cầu Bình Triệu vào trưa ngày 30/4/1975. Có ai nhặt dùm ? Xin hậu TẠ. 
 --------------------- 
Vào khoảng 11 giờ 15 phút, anh lính truyền tin, ghé vào tai tôi:
- "Ông thầy. 15 ra lệnh. ĐI." Có nghĩa là lui binh theo hướng cuả đại đội.
 ---------------------
 
 ----------------

Tôi lập tức tiến về phía xa, đứng giữa con lộ, hướng mặt về bên trái (theo hướng rút lui của chúng tôi, từ phía Nam cầu Bình Triệu đi về phía nam), ra lệnh:
- "Anh em nghe đây. Tất cả các binh sĩ ở trước mặt tôi. Lập tức qua bên phải." 
 
Thế là tôi đã dồn quân về bên phải, sẵn sàng chuyển quân. Tôi đến bên đầu dây kẽm gai, và kéo về một phía. Lệnh cấm được mở. Và đàn ong bắt đầu vỡ tổ.

Trong khi đó, Lữ Đoàn 5 Nhảy Dù; nơi mà Thiếu Úy Nguyễn Tường Khóa 28, Nguyễn Văn Mẫn Khóa 28, Nguyễn văn Sáng Khóa 28, Trần Văn Lý Khóa 28, vân vân.., thuộc Tiểu Đoàn 16, đang trên đường Trương Minh Giảng đến Đại học Vạn Hạnh. Hãy nhìn sự hiên ngang của họ. 
 
Sáng 30/4/1975, Tiểu Đoàn 16, Sư đoàn Nhảy Dù đang trên đường Trương Minh Giảng đến Đại học Vạn Hạnh, điểm phòng thủ vòng đai trong cùng bảo vệ Thủ đô Saigon.
Hình: Thiếu uý Nguyễn Tường (Tony Nguyễn), người đang đưa tay lên nón vải.
 
Một hàng dọc, bên phải lề đường, chúng tôi tiến theo bước chân của đại đội 151. Leo lên con dốc nhỏ, và đi thẳng. Mồ hôi thấm cả áo lót bên trong, nhưng tôi không thấy mệt. Cái mệt mà tôi cảm giác là tại sao chúng tôi phải lui quân?
 
Tôi quan sát xung quanh cho trường hợp lệnh đóng quân bất thường. Trước mặt tôi, bên phải, là những tòa nhà 4, hay 5, ..., hay 7 tầng, ... 
 
Và;
Trước mặt tôi là một vùng đất trống, lớn hơn nửa sân vận động. Lính Nhảy Dù tụ lại rất đông. Họ tụ lại từng nhóm lớn, từng nhóm nhỏ. Tôi không hiểu họ thuộc đơn vị nào. Bây giờ thì tôi có thể đoán được. Họ có thể là Tiểu Đoàn 15 Nhảy Dù, vì chúng tôi thuộc tiểu đoàn 15 Nhảy Dù. Và đây là vị trí thu quân của chúng tôi.
 
Bỗng chúng tôi nghe ra rã; lập đi lập lại; từ loa phóng thanh; một cách rõ ràng, lời nói Đầu Hàng của Dương Văn Minh:

 
Lúc ấy, mặt trời đã lên cao. Hôm nay nắng đẹp. Khí hậu tốt. Mồ hôi ướt đẫm người tôi. Nhưng sao tôi cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân, từ chân đến tay. Chân tay tôi không còn cử động được, tê cứng. Đây là Quân Lệnh hay sao? Đúng. Đây là Quân Lệnh. Lệnh Đầu Hàng. 
 
Tôi là trai trẻ. Tuổi vừa qua khỏi 20. Làm sao tôi chấp nhận Quân Lệnh này? Những tiếng chửi thề, văng tục, nguyền rủa; tiếp nối, vang vọng một góc trời, như đất lay, biển sụp.
 "Đại Nghĩa Thắng Hung Tàn" là nghĩa gì?
 
Hai người lính khinh binh nói nhỏ vào tai tôi:
- "Bây giờ mình làm sao ? Ông thầy"
Nhìn 2 người anh em thân cận. Mắt tôi như rướm máu, đỏ hoe và không trả lời. Một vài người lính của tôi la lên; cùng với tiếng súng nổ vang từ phía xa kia; cách chúng tôi 50 hay 70 thước:
- "Hình như tụi nó muốn Tự Tử đó ông thầy." 
 
Tự Tử. Hai từ này vừa thoáng qua trong đầu của tôi. Nhưng tôi chợt tỉnh. Tôi lấy lại bình tĩnh, nghiêm nghị, nói:
- "Các anh em trung đội 1, tập họp lại gần đây."
- "Dạ." Âm thanh vang lên trong chua chát, nghẹn ngào. 
 
Trung đội 1 đến gần tôi trong gang tấc. Tôi thấy một số lính Nhảy Dù khác; sau lưng binh sĩ của tôi, đi tới; đi lui trong giận dữ, ngơ ngác như rắn mất đầu. Có lẽ họ thuộc đại đội 151 Nhảy Dù. Tôi nói lớn, là để cho họ nghe:
- "Các anh em Nhảy Dù phía bên kia. Lại đây." 
- "Các anh em Nhảy Dù phía bên kia. Lại đây." 
 
Tôi chỉ tay về phía họ, như ra lệnh. Lính của tôi tiếp hơi:
- "Lại đây. Tụi bay"
- "Qua đây. Tụi bay"
 
Thế là thêm một số đông lính Dù khác kéo về gần tôi. Đám lính Nhảy Dù, kiêu hùng, trên dưới 100 người, tạo thành 1 vòng cung trước mặt tôi. Tôi nhìn họ. Tôi rảo mắt qua hầu hết từng người. Những cặp mắt kiên cường, bất khuất; bây giờ biết nhỏ lệ.
 
- "Làm sao? Ông thầy..."
- "Làm sao? Thiếu Úy..." 
- "Làm sao? Ông thầy..."
- "Làm sao? Thiếu Úy..." 
 
Những âm thanh cầu cứu; gởi gắm niềm tin, không lớn lắm, nhưng vang xa, vang xa đến tận hôm nay, 30 tháng 4 năm 2022, hay xa hơn nữa...
 
Tôi đưa tay ra dấu cho họ yên lặng. Tôi chậm rãi nói từng tiếng:
- "Tôi biết các anh không bằng lòng. Các anh đang uất ức, giận dữ."
- "Các anh đang đau khổ, tuyệt vọng."
- "Các anh đang hờn trách, không cam."
- "và không chịu thua, bỡi vì các anh là lính Nhảy Dù."
- "Tôi cũng như các anh. Tôi là sĩ quan Đà Lạt. Ao ước của tôi là được chết; khi mang bộ đồ Nhảy Dù này."
 
 
  
 -------------

Tôi đưa ngón tay và chỉ vào bộ quân phục trên mình. Đưa mắt nhìn họ. Tôi thấy ánh lửa điên cuồng có vẻ vơi đi phần nào. Tôi tiếp:
- "Trách nhiệm sau cùng của tôi; một cấp chỉ huy nhỏ nhất trong QLVNCH; là yêu cầu các anh..." 
 
Tôi ngưng nói và đưa mắt nhìn họ. Những ánh mắt dễ thương gởi về phía tôi, như ngầm nói:
- "Dạ. Tụi em lắng nghe đây." 
Tôi tiếp:
- "Bây giờ... Tôi yêu cầu các anh..." 
Họ cố lắng nghe. Tôi tiếp:
- "Bây giờ..." 
Tôi chậm từng tiếng:
- "Các anh lấy đạn ra khỏi nòng súng... Cẩn thận để xuống đất, vào một chỗ, sau lưng các anh." 
 
Tôi đưa tay chỉ về hướng sau lưng của họ. 
Những âm thanh của đạn; được lấy ra khỏi nòng súng một cách chuyên nghiệp, vang lên với niềm nuối tiếc. Tôi đưa khẩu M16 và đạn dược của tôi cho anh khinh binh. 
 
Sau khi buông bỏ súng đạn; vật bất ly thân của chúng tôi; những người lính Nhảy Dù bất khuất. Họ lại tiến đến bên tôi và chờ... 
Tôi nhấn mạnh từng lời:
- "Mỗi một người trong các anh, hãy cố gắng về với gia đình..." 
 
Những khuông mặt sạm nắng của chiến trường, bắt đầu pha lẫn với màu nước mắt. Tôi tiếp:
-"Một số ít trong các anh; lớn tuổi hơn tôi chút đỉnh. Phần còn lại; trẻ hơn tôi."
- "Các anh còn trẻ lắm. Hãy về nhà."
- "Về với cha mẹ, anh em."
- "Hãy về với thân nhân của các anh. Họ đang chờ các anh từng ngày, từng giờ..."
- "Lập gia đình, sinh con đẻ cái, tạo dựng thế hệ kế tiếp." 
 
Tôi ngưng nói, nhìn họ.
- "Ông thầy thì sao ?"
- "Thiếu Úy thì sao ?"
- "Ông thầy thì sao ?"
- "Thiếu Úy thì sao ?"...
 
Tôi nhìn họ mà lòng không dấu được nỗi cảm xúc chia ly. Tôi trả lời một cách tuyệt vọng:
- "Tôi sẽ tìm tướng Nguyễn Khoa Nam." Lập tức họ lại nhao nhao, ồn ào như chuyện đi chơi; đi xem xi nê:
- "Cho em theo với. Ông thầy..." 
- "Cho em theo với. Thiếu Úy..." 
 
Tôi lắt đầu một cách qủa quyết:
- "Không được. Không thể mang các anh theo được." 
- "Hãy nghe lời tôi. Về nhà đi. Về nhà đi. Về đi..." 
 
Những người lính Dù; anh dũng của tôi; có vẻ hiểu được sự quan trọng của sự sống. Họ bắt đầu bước lui, đầu gục xuống, nước mắt giàn giụa. Họ nhìn tôi lần cuối, và từ từ quay lưng...
 
Tôi đưa tay vẫy vẫy một cách xót xa. Hai người khinh binh và anh truyền tin, đứng lại:
- "Ông thầy. Cho ba đứa em theo ông thầy đi..." 
Tôi dặn dò:
- "Đủ rồi. Nghe lời tôi..."
   
Từng người, từng người lính Nhảy Dù nối đuôi nhau rời khỏi vùng đất oan nghiệt. Họ mất hút trong cay đắng, nghẹn ngào. Nhìn quanh, chỉ mình tôi đứng lại. 
Tôi tự nói với mình, như là lời chia tay. Một cuộc chia ly không ngày hẹn gặp:
"Rất tiếc. Tôi không thể dạy cho các anh những điều mà các anh muốn học. 
Chào... những chiến sĩ Nhảy Dù; anh dũng; vô danh của tôi."
 
Tôi là kẻ sau cùng rời khỏi nơi đây. Nơi in dấu sâu đậm cho một cuộc đổi đời. Súng, đạn, nón sắt, đồ trận, máy móc,... nằm la liệt, vung vải khắp nơi, cùng với những vật dụng khác, tạo nên một sự thê lương cho đất nước ngàn đời.

Cơ thể tôi còn cử động, nhưng hồn tôi tê dại. Cứ ngỡ là tôi đang lưu lạc vào một Địa Ngục Trần Gian nào đó; ngay trên chính quê hương của mình. Tim tôi bấn loạn. Lòng tôi lạc lõng. Hồn tôi chết lịm. Tôi như thú hoang bị đạn lạc, tên rơi. Mang vết thương sâu; đẫm máu, lê lết; lê lết đầu đường; xó chợ.
 

Rắn rết cũng bắt đầu uốn mình; vươn tới, và ra khỏi vùng "Thanh Cao" cho đến nơi "U Tối" nhất của miền Nam. Cơ hội đã tới. Chúng tha hồ cấu xé, và nghiền nát trái tim bà mẹ Việt Nam. Tôi mang một "Vết Thương; Không Có Thuốc Chữa" cho đến bây giờ.
 
 
Trời đã về khuya, ánh đèn đường leo lét, nơi mờ, nơi tỏ. Ở một nơi nào đó của thủ đô Sài Gòn điêu tàn; về phía Tây Nam cầu Bình Triệu, người ta chẳng buồn thấy tôi; một chàng trai trẻ; 20 mấy tuổi; rũ rượi, lòng đau như cắt, gục đầu; trong cơn đói; rét và khát, Bi Thương và Uất Ức, nhưng không dấu được nét kiêu dũng của kẻ làm trai, trong thời "Quốc Phá Gia Tan." Thỉnh thoảng, kẻ qua, người lại. Tôi; tôi chỉ còn nhớ; đã một thời, nhịp bước quân hành trên đường vòng Alpha, và lăn lộn dưới giao thông hào của Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.
 
-----------------------
 
Hong Le
CÁNH DÙ
Anh thoát ra từ cánh cửa chiếc C47,
Bung dù lên nhìn khung cảnh dưới chân,
Chiều không gian cứ thu ngắn lại dần,
Hiện thật rỏ bóng hình quê hương yêu dấu.
Bên luỷ tre là một vòng địa đạo,
Mái nhà tranh nghi ngút khói chiều quê,
Giặc vào đây vào những lúc đêm về,
Chúng quấy phá xóm làng đang yên tỉnh.
Trên chiến trường anh xông pha đời lính,
Đem thân mình bảo vệ đất quê hương,
Từ cánh rừng dảy núi vạn nẻo đường,
Mong xoá hết vết thù trên đất nước.
Trước gian khó lòng anh không chùng bước,
Vượt hiểm nguy anh cố gắng đạt thành,
Ngày mai đây khi đất nước yên bình,
Anh sẽ mãi bên em đời hạnh phúc.
B.PAS
Nhóm Sóng Nước Trùng Dương
Gocong 1962
May 16, 2023
----------------------
 
Nguyen Anh-Vu
HỒI ỨC THÁNG TƯ….
Ta với tháng Tư cùng nỗi nhớ.
Nỗi nhớ buồn và nỗi nhớ đau.
Nỗi nhớ như tên xuyên lút ngực.
Nỗi nhớ trừng trừng đôi mắt chau .
Tháng Tư mẹ đứng bên cưả sổ.
Nhìn lũ âm binh lũ lượt về.
Trời đất tối sầm như sắp đổ.
Mây chập chùng ... gíó rợn lê thê.
Ta chiến trường xưa người thất trận.
Súng quẵng bên đường tưạ khúc cây.
Ta bắn sạch rồi viên đạn cuối.
Kẻ thù đang siết chặt vòng vây .
Ta bó vết thương vưà trúng đạn.
Băng cá nhân nhuộm thắm máu hồng.
Giọt máu này dâng cho tổ quốc.
Tấm lòng này chỉ một non sông .
Ta với tháng Tư cùng trúng đạn.
Máu chảy chan hoà trên đất Nam.
Ta với tháng Tư cùng ngã xuống.
Thua cuộc rồi lòng vẫn chưa cam.
Thơ viết buồn đau ngày mất nước
Chút lòng gói gọn gởi non sông.
Tổ quốc chia đôi dòng máu Việt.
Ôi thẹn làm sao giống Lạc Hồng !
Tháng Tư nhắc lại ai còn nhớ ?
Bốn tám năm rồi ai nỡ quên !
Có một miền Nam trong ký ức.
Thành phố lâu rồi đã mất tên !
Viễn thám 22 - Nguyen My
----------------------- 
 -------------
 
Trại HOÀNG HOA - Nơi Đào tạo người lính NHẢY dÙ; đã làm cho Kẻ Thù KHIẾP ĐẢM

MĐ Vũ Viên
Xin Huynh Cong
Lời cảm tạ: chân thành cám ơn Anh Hưng (Canada), anh Dũng 93, Anh Lan Chi, Hùng(Chicago) đã góp ý cùng với sự khích lệ của ĐT Chi Lăng, ĐT Trương Dưỡng, anh Khinh 90, và anh Thiện 94 đã giúp tôi hoàn thành bài viết này, Xin Đa Tạ. -- MĐ Vũ Viên
Trại HOÀNG HOA... một thời... để nhớ!!!
------------- 
 
(Chân thành cám ơn Anh Hưng (Canada), anh Dũng 93, Anh Lan Chi, Hùng(Chicago) đã góp ý cùng với sự khích lệ của ĐT Chi Lăng,ĐT Trương Dưỡng, anh Khinh 90 và anh Thiện 94 đã giúp tôi hoàn thành bài viết này, Xin Đa Tạ). Mỗi độ tháng Năm về,lòng bồi hồi nhớ lại Mùa Hoa Phượng, màu hoa tươi thắm, đỏ tươi như màu Nón Đỏ mà Bố tôi và tôi đã từng đội, màu nón ấy gợi nhớ cho tôi biết bao là kỷ niệm ... và dù có đi đâu, ở đâu hay bất chợt gặp những cây Phượng ở nơi nào đó, tôi vẫn không bao giờ quên được những hàng cây Phượng trong Trại Hoàng Hoa Thám. Những ai đã từng ở Saigon cho đến tháng 04 năm 1975, chắc hẳn còn nhớ trên con đường LÊ VĂN DUYỆT, hướng từ Saigon về Bà Quẹo, cách Ngã Tư Bảy Hiền khoảng non một cây số, về bên tay phải là Trại Hoàng Hoa Thám, nơi đặt bản doanh Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Nhảy Dù, trong đó có Trại Gia Binh Hoàng Hoa Thám, nơi trú ngụ của vợ con và thân nhân các Chiến Binh Nhảy Dù.
 
Nơi đó, với tôi có thật nhiều kỷ niệm,kéo dài từ tuổi thơ cho đến ngày tôi trưởng thành và trở thành người lính Nhảy Dù. Tôi chỉ còn nhớ lờ mờ khi gia đình tôi theo sự di chuyển của Bố tôi từ Biên Hòa (TĐ 7 ND) về Trại Gia Binh, lúc đó Cổng "C" còn nằm tận bên trong, hai bên đường vào Cổng "C" dành cho Gia Đình Binh Sĩ ra vào vẫn còn là những bãi đất trống... tuổi thơ của tôi và các bạn cùng trang lứa là những ngày bắt dế, thả diều, bắn bi, chơi cù, chọi đáo, đào chì (*),tắm Quân xa (**)... thậm chí chơi đánh trận giả đều nằm trong vòng dây kẻm gai của Căn Cứ Hoàng Hoa Thám.
 
Tôi học lớp Nhì (lớp 4) thầy giáo Hòe, lớp Nhất (lớp 5) thầy giáo Pháp và thi đậu vào Trường Công Lập Hồ Ngọc Cẩn năm 1966. Tôi còn nhớ cùng lớp có Hiệu, Hành (con ông Cúc), Lụa (con ông Tư), Chung (con ông Nhuần), Kim(con ông Thuận), Phụng, Lan (con ông Tán), Mỹ Hoa, Minh lừa (con ông Hạnh), Thập, Dũng ”C”, Sáng ”sịt”, Lâm Bền, Khánh, Loan, Tấn, .v.v.
 

Trong Trại Gia Binh có mái trường Thống Nhất do Cha Vũ Ngọc Đáng làm Hiệu Trưởng, nhờ Ngài mà tất cả con em của lính đều được đi học. Nếu đi học Tiểu học Ngài không lấy tiền học phí,học Trung Học Đệ nhất Cấp học phí chỉ đóng một nửa, rồi kế tiếp Ngài mở rộng lên đến Trung Học Đệ Nhị Cấp.. thì Ngày Đen Tối ấy sập đến và ngôi trường Thống Nhất của Cha cũng bị xóa sổ, Ngài cũng bị đi tù vì cấp bậc của Ngài lúc ấy là Tr/tá, sau đó Ngài đi HO qua Mỹ, tuy bên đó nhưng Ngài vẫn luôn nhớ đến các Học Sinh bé nhỏ ngày nào, nên vì thế hằng năm Trường Thống Nhất (SĐND) tổ chức họp mặt vào Ngày Thánh Micae (29-9) do Ngài yểm trợ và giúp đỡ. Con viết những dòng chử này như một nén nhang kính cẩn dâng lên Cha và xin thay mặt toàn thể Cựu Học sinh Thống Nhất muôn đời tri ân Cha đã khai sáng ,giúp đỡ cho chúng con có được con chữ để bước vào đời. 
 
Ngài qua Mỹ định cư và ở cùng nhà với anh Ruân (Cựu ĐĐT 92/TĐ 9 ND) cho đến ngày Ngài qua đời   21-12-2007).
 
Xin thay mặt toàn thể Cựu Học Sinh Thống Nhất, chân thành cám ơn anh Ruân cùng Gia Đình đã chia ngọt, xẻ bùi với Cha trong những tháng ngày qua. Trại Hoàng Hoa Thám từ cấp Lữ Đoàn lên Cấp Sư Đoàn nên vì thế phải mở rộng doanh trại, gia đình tôi cũng vì thế di chuyển dọn nhà trong Trại Gia Binh tất cả là 4 lần và lần thứ 5 là vĩnh viễn mất tên trại Hoàng Hoa Thám, gia đình tôi "Được" đi vùng Kinh Tế Mới đợt đầu và Trại Gia Binh Hoàng Hoa Thám ấy mãi mãi là ký ức dù rằng nó vẫn đang hiện hữu... sau đó,nơi ấy được phép đi vào vì đã trở thành khu dân cư, mỗi lần có dịp đi qua lòng bàng hoàng nhớ lại cảnh cũ.. người xưa ...mỗi người ...mỗi ngả... kẻ ly hương ... người ở lại... ngậm ngùi, chua xót, có chút gì cay cay trên đôi mắt... nhớ những hàng cây Điệp Tây kéo dài từ Cổng A đến Khối Bổ Sung thỉnh thoảng chen lẫn vài cây Phượng nở rộ vào mùa hè, màu Hoa Phượng đỏ tươi như những chiếc Nón Đỏ, màu Nón của Binh Chủng Nhẩy Dù mà tôi đã chọn để tiếp nối bước chân Bố tôi là người lính Nhẩy Dù. 
 
Những trưa hè,đi dưới hai hàng cây,lác đác vài cây Phượng trổ hoa,tiếng ve sầu kêu inh ỏi,khung cảnh thật yên bình, người Chiến Binh còn nhớ đến mùa hè năm nao? Ít nhiều trong chúng ta,ai cũng có một mùa hè cho riêng mình và... giá như... Nhớ...nhớ... nhớ lắm
Hoàng Hoa ơi!!!
 
Vì nhà trong Trại Gia Binh nên những ký ức về chiến tranh luôn hiện hữu, nhớ Tết Mậu Thân, bác Thạch Phòng 2/BộTư Lệnh ở đầu nhà đã hy sinh tại Ngã tư Bảy Hiền, tiếng khóc của vợ Bác Thạch và ánh mắt ngơ ngác của những đứa con Bác mãi mãi không bao giờ quên, tôi cũng theo chân gia đình bác lên Nghĩa Trang Gò Vấp để đưa tiển Bác Thạch. Sau này, Quỳnh con trai bác cũng đi lính Nhảy Dù, Tiểu Đoàn 14 Nhảy Dù, Hồng, chị Quỳnh lấy chồng là Anh Minh Đại Đội 3 Trinh Sát Nhẩy Dù, lứa chúng tôi,khi lớn lên phần đông đều chọn màu Nón Đỏ và các bạn tôi cũng đã hy sinh cho Tổ Quốc như Hưng,Thắng (Tiểu Đoàn 8 Nhẩy Dù) Hòa (Tiểu Đoàn 9 Nhẩy Dù) Toàn (Đại Đội 2 Công Binh Nhẩy Dù) , Khánh đi Hạ Sĩ Quan và Tử trận, Sơn (con ông Tuệ) đi Hạ Sĩ Quan và cũng Tử trận... lâu quá không còn nhớ được nhiều, nếu các bạn nào đã từng sống trong Trại Gia Binh còn nhớ ai xin tiếp tục ghi vào.
 
Còn nhớ khoảng thời gian khốc liệt của cuộc chiến như: cuộc hành quân Hạ Lào 71, An Lộc 72, tôi, mẹ tôi và những người vợ lính trong Trai Gia Binh khắc khoải chờ tin Chồng, Con... từ chiến trường qua những người lính bị thương trở về... lúc mùa Hè Đỏ Lửa nơi Sân Banh, kế bên là Bệnh Viện Đỗ Vinh vào khoảng chiều tối những chiếc trực thăng tản thương những người lính từ chiến trường An Lộc về, tôi, mẹ tôi và nhũng người vợ lính trong Trại Gia Binh cũng ùa lên đón thương binh và hỏi thăm tin tức người thân qua những người lính bị thương, di tản bằng trực thăng từ chiến trường về Bệnh Viện Đỗ Vinh(lúc đó Bố tôi ở Đại Đôi 81/Tiểu Đoàn 8 Nhẩy Dù đang tham chiến tại Mặt Trận AN LỘC)... và như thế... những vành khăn tang vội vả, tiếng khóc của những người vợ,ánh mắt buồn nhớ của những người con, Nhảy Dù oai hùng lắm, thương vong cũng nhiều lắm... nếu ai đã từng sống trong Trại Gia Binh mới hiểu thấu những chịu đựng, mong chờ của người vợ lính...tôi còn nhớ,khi Bố tôi đi hành quân,hàng tháng Mẹ tôi thường lên Hậu Cứ gởi Cafe, thuốc lá, loại mà Bố tôi thích,kèm theo 2 lon Guigoz mắm ruốc xào với thịt ba chỉ hoặc những gì cần thiết do Bố tôi gởi thư về yêu cầu khi Mẹ tôi lên nhận lương từ ông Kế Toán Trưởng Đại Đội...sau này Mẹ tôi cũng vẫn làm như thế khi tôi trở thành người lính Nhẩy Dù và cũng đi hành quân, xin cám ơn Mẹ đã luôn chu đáo cho Bố và con và tôi càng thấm thía nỗi mong chờ của người vợ, người Mẹ có chồng, con là lính Nhảy Dù. 
 
Xin vinh danh những người Mẹ, Vợ, Chị có Chồng, Con, Em là Lính Nhẩy Dù đã hy sinh trong cuộc chiến vừa qua, những mất mát đó không gì có thể bù đắp được và những chịu đựng ấy thật to lớn. Xin Kính Phục tấm lòng chịu đựng của Quý Mẹ,Vợ và Các Chị. Xin Kính Cẩn thắp nén nhang lòng dâng lên tất cả các Chiến Sĩ đã hy sinh cho Tổ Quốc...
 
Luôn nhớ và Tri Ân các Chiến Sĩ đã bỏ lại một phần thân thể cho Quê Hương...
 
Trại Hoàng Hoa Thám với những hàng cây Điệp chạy dài từ Cổng “A”, đi thẳng khoảng vài trăm mét, bên phải sẽ gặp Trại Trần Quý Mại, Hậu Cứ Tiểu Đoàn 8 Nhẩy Dù, xich lên chút nửa, bên trái là Ngôi Thánh Đường (nhà thờ của Sư Đoàn Nhẩy Dù) và mái trường Thống Nhất thân yêu, đi thẳng, bên trái là Phòng Sĩ Quan Trực Sư Đoàn, kế bên là nơi trưng bày những chiến lợi phẩm như: Thượng Liên 12,7 ly, Đại pháo 130 ly, xe tăng T 54 và các súng Cộng Đồng khác cùng những hình ảnh về Đoàn Quân Mũ Đỏ đã tịch thu qua các cuộc hành quân, bên tay phải là Sân Cờ Bộ Tư Lệnh, rẽ trái là nơi làm việc của các Phòng 1,2, 3 ,4 và Phòng Tâm lý Chiến thuộc Bộ Tư Lệnh, rẽ trái lần nửa sẽ gặp Bệnh Viện Đỗ Vinh, Sân Đá Banh, đi thẳng nửa sẽ gặp Đại Đội 1 Quân Y, Tiểu Đoàn Truyền Tin, Phòng Huấn luyện Tae-kwon-Do, Ban Quân Nhạc, Nhà Bếp Sư Đoàn, đằng sau là Phòng Khánh Tiết với những hàng cây Điệp thỉnh thoảng xen vào Cây Phượng Vĩ nở rộ vào mùa Hè kéo dài theo ký ức tuổi thơ của tôi những ngày cùng các bạn đá banh, bắn chim, tắm Quân Xa (**), đào chì (*) trên sân bắn, lấy chì đổ chàm để chơi đánh đáo... nhớ lắm các bạn Trại Gia Binh ơi... trong Trại Hoàng Hoa còn có Trung tâm Huấn Luyện Nhẩy Dù, có đài 11mét (thường gọi là Chuồng Cu) khi còn nhỏ , thường theo các bạn đi coi các Chú, các Anh học nhẩy dù, thỉnh thoảng có Lực Lượng Mỹ đến nhẩy Chuồng Cu, các bạn và tôi cũng Ô-Kê Salem với Lính Mỹ, chia nhau những hộp đồ hộp, những thanh kẹo Lính Mỹ cho... nhớ lại thấy tếu,tếu, tuổi thơ của bọn mình sống trong Trại Gia Binh là như thế đấy, xin đừng cười. 
 
Cuối con đường kéo dài từ Cổng “A” quẹo phải, đi qua hậu cứ TĐ 8 ND (đối diện là Câu Lạc Bộ Hoa Dù) là Khối Bổ Sung/SĐND (đối diện là Trại DAVID-UBLHQS Bốn Bên). Nơi đây những người lính Nhẩy Dù được bổ sung về các Đơn Vị sau khi học dù xong. Đã là lính Nhẩy Dù ít nhiều cũng một lần ghé chân Trại Hoàng Hoa Thám như học dù, bị thương điều trị tại Bệnh Viện Đỗ Vinh, hoặc những đơn vị đồn trú trong Căn Cứ Hoàng Hoa Thám như Bộ Tư Lệnh, Quân Y, Truyền Tin, Pháo Binh, Tiểu Đoàn Yểm Trợ, TĐ 8 ND,TĐ 9ND, TĐ2ND, ĐĐ1TS, ĐĐ3TS... và các lý do khác để một lần đặt chân đến Trại Hoàng Hoa Thám... nhưng mọi việc không xẩy ra như thế và có những trường hợp người lính Nhẩy Dù chỉ đúng một lần ghé qua Khối Bổ Sung và vĩnh viễn không còn cơ hội để nhận rỏ Trại Hoàng Hoa của mình như trường hợp mà tôi được biết, qua lời kể của Cựu Th/úy Dũng 93 (khóa 4/71) mãn khóa ngày thứ Bảy và 118 Tân Sĩ Quan,về trình diện Sư Đoàn NhẩyDù tại Khối Bổ Sung rồi lên đường ra mặt trận vào sáng ngày Chủ Nhật hôm sau, trưa Chủ Nhật đã có mặt tại chiến trường và đã có những người bạn của anh, các Tân Sĩ Quan về Nhẩy Dù, chưa được đi phép,chưa được học Dù và đã hy sinh... 
 
cũng chưa biết rỏ Hậu cứ của đơn vị mình, vì thế những người Lính không biết Hậu Cứ của mình và cũng chưa biết rỏ về Trại Hoàng Hoa đã ra đi vĩnh viễn... đó là sự khốc liệt của cuộc chiến mà người Lính phải chịu đựng. Trong Trại Hoàng Hoa Thám có hai dãy nhà bán Cafe, quán cơm, ngôi chợ cho Vợ con Lính thường gọi là Chợ Sư Đoàn, nơi phục vụ cho các chiến binh khi bị Cắm trại, nơi lui tới của bạn bè trong Trại, cũng có quán nhậu lai rai, có bàn bi-da, cafe nhạc, điểm tâm, quán cơm... nơi này tôi cũng có dịp quen biết các anh,sau này nghe tin có anh đã hy
sinh, có anh trở thành Thương Phế Binh... tôi còn gặp được TS1 Kiệt 83 (hiện ở HOUSTON-TEXAS), anh Phương Kế ToánTrưởng 92, anh Cúc 204 QC...và cũng chính nơi này, những mối tình của các chàng Chiến Binh với các nàng thiếu nữ (con của Lính Nhẩy Dù) đã nên duyên chồng vợ và cũng có những mối tình không đoạn kết vì Chàng Chiến Binh đã đi mãi không về, Chàng đã hy sinh vì Quê Mẹ...
 
và nước mắt khóc thầm của những nàng thiếu nữ cho
những mối tình buồn trong cuộc chiến...thỉnh thoảng Phòng Tâm Lý Chiến Sư Đoàn tổ chức chiếu phim vào chiều tối cho vợ con Gia Đình Binh Sĩ xem như các bộ phim mà tôi và các bạn thường được xem “Ánh Sáng Miền Nam”,
 
“Chúng Tôi Muốn Sống”, “Bốn Ngày Phép” .v.v. mỗi lần có chiếu phim là cơ hội gặp gỡ của đám nhóc tụi tôi, để tụ tập chọc phá mọi người...
 
Xin Quý Vị dừng lại,ghé vào một quán Cafe ở Chợ Sư Đoàn,uống một ly cafe,hút một điếu thuốc CAPSTAN, nghe một vài bản nhạc để sống lại quảng thời gian năm ấy... bản nhạc “Anh không chết đâu Anh” về người Sĩ Quan Pháo Binh Nhẩy Dù, Đại úy Đương đã hy sinh tại Ngọn Đồi 31 trong cuộc hành quân HẠ LÀO, kiêu hùng lắm! Riêng bản nhạc “Người ở lại CHARLIE” nói về sự hy sinh của Cố Đại Tá Bảo, Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 11 Nhẩy Dù tại Căn Cứ CHARLIE, trong đó có Người Tài Xế kiêm Cận Vệ là Chú Thạch Phi, cấp bậc Trung Sĩ, khi nghe bản nhạc
này lòng chợt buồn, có gì nghèn nghẹn ...
 
vì nhà chú Phi ở cùng dãy nhà với tôi trong Trại Gia Binh, thỉnh thoảng Chú lái xe JEEP đi công tác và ghé thăm nhà, Chú thường chở 02 thằng con trai của Chú, Cà Ri Lớn, Cà Ri Nhỏ và tôi trên chiếc xe JEEP lạng một vòng Sư Đoàn cho thỏa chí, đôi lúc Chú cũng kể chuyện hành quân cho tôi nghe, Chú rất hiền và thương vợ con. Ngày nhận tin Chú tử trận, vợ Chú xỉu lên, xỉu xuống vì một nách 04 đứa con, tôi thấy đôi
mắt của 02 thằng Cà Ri đượm vẻ buồn buồn... rồi thời gian trôi qua, tôi cũng là người Lính Nhẩy Dù và từ ấy tôi cũng mất liên lạc với gia đình Chú. Sau cái ngày Vỡ Tổ, không biết gia đình Chú và 2 thằng Cà Ri về đâu... bỗng nhiên tình cờ tôi liên lạc được với Hùng (con ông Đoàn, Bộ Chỉ Huy Pháo Binh) nhà ở gần tôi và nhà Cà Ri Lớn, hiện ở Mỹ, Chicago, Illinois cho tôi biết vào đầu tháng 4/75 có gặp thằng Cà Ri Lớn, đi lính Nhẩy Dù, Tiểu Đoàn 14, cùng Đại Đội 143 với Hùng, tên nó là Thạch Hùng và như thế nó cũng tiếp nối bước chân của Chú Phi, Bố nó là đi lính Nhẩy Dù, cho mãi đến bây giờ tôi mới biết được tên trong khai sanh của thằng Cà Ri Lớn là Thạch Hùng, mọi tin tức về nó và gia đình cũng chỉ có thế,cầu xin anh linh của Chú Phi luôn phù hộ cho vợ Chú và gia đình.
 
Sau khi uống Cafe xong, lòng bồi hồi nhớ lại cảnh cũ... người xưa... một chút hoài niệm về quá khứ, về đời Quân Ngũ... xin mời Quý Vị vui lòng trở lại Cổng ”A” để tiếp nối chuyến đi thăm Trại Hoàng Hoa Thám.
 
Từ Cổng ”A” đi thẳng khoảng vài trăm mét, bên phải là Trại Trần Quý Mại, hậu cứ của Tiểu Đoàn 8 Nhẩy Dù, có đường đi qua Cổng Phi Long của Không Quân,cổng này các Lính Nhà Ta thường “chuồn” khi có lệnh Cắm Trại 100%, mời rẽ trái khoảng vài chục mét sẽ gặp Quầy hàng của Quân Tiếp Vụ bên trái, Bảo Sanh Viện, Chuẩn Y Viện dành cho Gia Đình Binh Sĩ, đối diện là Gia Binh của Công Binh, qua Cổng ”C” cũ, bên phải có một Lô Cốt là Gia Binh của Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù, thẳng lên bên trái sẽ gặp Chùa Hưng Pháp, đối diện là Gia Binh của Tiểu Đoàn 8 Nhảy Dù, tiếp tục sẽ gặp Hậu Cứ của Tiểu Đoàn 2 Nhẩy Dù, Trại Thạch Văn Thinh đối diện là Trại Trần Thanh Phương Hậu cứ của Tiểu Đoàn 9 Nhẩy Dù, kế bên cuối con đường là Hậu Cứ của Tiểu Đoàn 1 Pháo Binh Nhẩy Dù. 
 
Bên hông Hậu Cứ Tiểu Đoàn 9 Nhẩy Dù có một con đường đất đỏ, bên phải là Trại Gia Binh, nếu đi thẳng sẽ gặp Hậu Cứ của Tiểu Đoàn Yểm Trợ, đi tiếp sẽ gặp lại Nhà Bếp Sư Đoàn, đối diện là Sân Bắn thẳng nửa là Đại Đội Quân Xa (có cái Hồ Nước mà bọn tôi thường tắm) cũng con đường này, khi đi hết vòng rào của Hậu Cứ Tiểu Đoàn 9 Nhẩy Dù,quẹo trái, thẳng lên là Hậu Cứ của Đại Đội 3 Trinh Sát Nhẩy Dù, ngó qua là Đài 7, Sân Bắn, qua khỏi Ụ Đất sân bắn là Kho Đạn của Sư Đoàn và Đài 8 (vọng gác vành đai của Sư Đoàn và Bảo Vệ kho Đạn). Như vậy Quý Vị đã đi thăm một vòng Trại Hoàng Hoa Thám, vừa rồi Quý Vị đi thẳng từ Cổng ”A” qua Sân Cờ quẹo trái, lần này đi lên chút nửa gặp Bồn Nước cao, rẽ trái sẽ gặp Bộ Chỉ Huy Pháo Binh Sư Đoàn, Đại Đội Kỹ Thuật bên phải, bên trái là Văn Phòng Chỉ Huy Căn Cứ Hoàng Hoa Thám,sau lưng Văn Phòng là Đại Đội 204 Quân Cảnh Nhẩy Dù, từ Văn Phòng Chỉ Huy đi thẳng, bên trái là Bệnh Viện Đỗ Vinh mở rộng,có môt căn phòng dùng để Khám Sức Khỏe Học Dù ngó qua là Sân Banh, nếu ai đã từng học dù còn nhớ, một lần khám là 10 người, bận Xà Lỏn, chạy từ Sân Banh, nơi để quần áo qua căn phòng khám sức khỏe học dù, sau khi đã Sexy 100% trong phòng để Bác Sĩ khám. Đi qua Sân Banh,bên phải là Đại Đội Tổng Hành Dinh, đối diên là Hậu Cứ Lữ Đoàn 1 Nhẩy Dù,đi thẳng sẽ gặp Kho Quân Nhu,bên phải, đối diện là Phòng Khánh Tiết Sư Đoàn, đi thẳng thêm chút nửa sẽ có một ngã tư,bên phải là Đại Đội Quân Xa, bên trái là Nhà Bếp Sư Đoàn, đi thẳng tiếp là Kho Đạn, Vọng Gác Đài 8...như thế là giáp một vòng Trại Hoàng Hoa. Con đường từ Cổng “A” đi vào gặp Trại Trần Quý Mại rẽ trái, cuối con đường này là Hậu Cứ của Tiểu Đoàn 1 Pháo Binh Nhẩy Dù, con đường này tuy không đẹp vì không có những hàng cây Điệp thỉnh thoảng chen lẫn vài Cây Phượng như con đường trong Bộ Tư Lệnh vì mới mở rộng thêm sau này nhưng con đường này, tôi và các bạn thường đi để ra ngoài như xem Cine,coi đá banh tại sân Cộng Hòa,đi tắm hồ tắm Chi Lăng bên Gia Định hoặc đi ra ngoài Trại Gia Binh mỗi khi có việc. Kính thưa Quý Vị,với những ký ức này chắc chắn sẽ còn nhiều thiếu sót,vì thời gian cũng tương đối dài hơn 36 năm, trí nhớ phần nào bị mai một nhưng cũng hy vọng gợi nhớ lại phần nào với những ai đã từng sống hoặc một lần nào đó ghé chân qua Trại Hoàng Hoa...
 
Trại Hoàng Hoa Thám Sư Đoàn Nhẩy Dù, đoàn quân đã làm quân thù khiếp sợ
, chiến đấu vì an nguy của Tổ Quốc, đã bao chiến sĩ ngã xuống cho Quê Hương,cho màu cờ, sắc áo của Binh Chủng và cuối cùng Đoàn Quân ấy cũng phải tan rã theo sự bội vong??? Phải chăng lịch sử đã lập lại, ngày xưa Cụ Đề Thám đã làm giặc Pháp kinh hoàng, ăn không ngon, ngủ không yên bởi các Nghĩa Binh của Cụ, Hoàng Hoa Thám được mệnh danh là Con Hùm Yên Thế... 
 
rốt cuộc Cụ cũng bị phản bội và bị giết chết. Ngày nay các Chiến Binh Hoàng Hoa Thám dù chiến đấu kiên cường nhưng cũng bị Bội Phản và những cánh chim Dù bay muôn hướng, kẻ ở lại vướng vòng lao lý, bỏ mình nơi rừng thiêng nước độc,người người mưu sinh vất vả... Trại Hoàng Hoa kể từ ngày ấy không còn nữa nhưng những hàng cây ít nhiều cũng còn hiện hữu, nhắc tôi rằng đã một thời đã cưu mang tôi và bao gia đình, những người đã từng trú ngụ nơi đây, những Chiến Binh của một thời lửa đạn, đã từng ghé qua đây, Trại Hoàng Hoa Thám. Nếu ai đã từng là Lính Nhẩy Dù, ít nhiều cũng có kỷ niệm về Trại Hoàng Hoa... với tôi là những hoài niệm không bao giờ quên, thời gian hơn 1/3 thế kỷ trôi qua, trí nhớ phần nào bị bào mòn, lời văn không suông sẻ nhưng những gì ghi lại ở đây là tấm chân tình từ đáy lòng của người con đã sống và trưởng thành từ nơi đây, Trại HOÀNG HOA THÁM.
 
Kính gởi đến tất cả những ai và các bạn đã từng sống ở Trại Hoàng Hoa Thám hãy yêu thương,đùm bọc lẫn nhau dù qua bao thăng trầm.sóng gió của cuộc bể dâu...
Saigon, cuối tháng Năm, mùa Hoa Phượng 2011
Người con Trại Gia Binh Hoàng Hoa Thám
MĐ 90 
 -----------------
Chú Thích:
(*)- Đào chì: Trong Trại Hoàng Hoa Thám, đối diện với Nhà Bếp Sư Đoàn có một Sân Bắn, dùng để Huấn Luyện cho các Tiểu Đoàn về tập bắn, dài khoảng 250 mét,có ụ đất cao khoảng chục mét để dựng bia tập bắn, 08 thế bắn di chuyển từ 200 mét... sau khi bắn xong những đầu đạn bằng chì,bên ngoài bằng đồng ghim vào ụ đất, bọn tôi thường canh vào buổi trưa (lúc này không có mấy Chú An Ninh trong Trại đuổi) khi những người lính bắn tập xong,a..a.. lê.. nhào lên đào chì anh em ơi... ơi! tay cầm lon sửa bò,tay kia cầm theo vật nhọn như con dao dài khoảng 20cm, đào vào ụ đất để kiếm những đầu đạn ghim vào, sau đó để đầu đạn vào lon sửa bò,nấu lên lấy chì, vỏ đồng bên ngoài,cân ký,bán ve chai, còn chì sau khi nấu đổ vào đít chén để làm chàm chọi đáo,nếu nhiều thì bán ve chai lấy tiền đi xem Cine, đi coi đá banh, đi tắm hồ tắm Chi Lăng... nếu không có tiền thì đi tắm Quân Xa.
 
(**) Tắm Quân Xa: Kế bên Nhà Bếp Sư Đoàn là Đại Đôi Quân Xa có một cái Hồ dùng để rửa xe, ngang khoảng 2,5 mét, dài khoảng 3 mét,sâu khoảng 1, 4 mét. Những trưa Hè(lại buổi trưa vì buổi trưa các chú lính ăn cơm, nghỉ trưa) bọn tôi thường kêu nhau bằng ám hiệu: túc..túc a.a.là Tắm Quân Xa, lập tức có 3,4 thằng hưởng ứng, theo nhau đến hồ Quân Xa. Khi tắm vì sợ ướt quần áo(khi về nhà sẽ bị ăn đòn) nên bọn tôi thường sexy 100% để tắm, mãi mê với kiểu bơi chó, bơi sải, thi nhau coi ai lặn lâu hơn... thình lình có chú lính hét lên”bắt mấy thằng Quỷ con ưa phá này”... hoảng hồn bọn tôi nhào lên hồ, bỏ chạy quên cả lấy quần áo...thế là cả bọn long nhong không quần áo... về cũng không được,mà núp mãi cũng không xong ... bàn tính một hồi,cả bọn cử tôi vào xin lỗi để xin lại quần áo, tôi không chịu mà bắt cả bọn phải theo tôi,không còn cách nào hơn cả bọn theo tôi đi vào xin lại quần áo... tôi đi trước, hai tay bụm cái “của nợ” cả bọn theo sau (4 thằng). tư thế giống tôi vào xin lỗi và lấy lại quần áo. Khi gặp chú lính cả bọn tôi mếu máo xin lỗi chú, chú lính nói:”tụi mày vô đây tắm, lỡ xảy ra chuyện gì? ai chịu trách nhiệm? hơn nửa Sếp của tao la tao vì không trông nom cẩn thận để tụi mày vào đây tắm, nhớ chưa?” cả bọn tôi Dạ...Dạ... lia lịa và hứa không tái phạm. Nhưng được khoảng một tuần lại nghe ám hiệu “túc,,túc a..a”,thế là lại lên đường , Hồ Quân Xa trực chỉ, lần này cử một em giữ quần áo,canh gác cho bọn tôi tắm nếu có chuyện gì, chạy được mà không sợ bị mất quần áo như lúc trước...đôi lúc cũng bị rượt đuổi nhưng chạy thoát...văng vẳng tiếng la từ đằng sau của chú lính:” Mẹ kiếp, mấy thằng con lính Nhẩy Dù này, lì lợm quá!?!?!?”. 
 
Thưa Chú Lính,cho bọn cháu gởi lời xin lỗi chú, nếu tình cờ chú đọc được những dòng chữ này. Tuổi thơ của bọn cháu trong Trại Gia Binh,nhà nghèo,con đông nên niềm vui chỉ có thế, mong chú thông cảm.Chuyện này xảy ra vào khoảng năm 1966, 1967 lúc đó tôi và các bạn khoảng 11,12 tuổi.
--------------
 
Comment:
 
* Tran Quang Thoai
KÝ GIẢ LARTEGUY ( phóng viên người Pháp ) đã ghi trong cuốn sách VĨNH BIỆT SAION của ông rằng :
Tôi đã thấy tận mắt các sinh viên trường Võ Bị Đà Lạt , khoảng 1 tiểu đoàn sinh viên sĩ quan, lực lượng trừ bị chót của QLVNCH , tiền ra trận địa tại giao lộ Thủ Đức -Saigon.
 
Tiểu đoàn sĩ quan trong những bộ đồng phục mới , giày chùi bóng láng, súng trường cá nhân tiến ra chiến trường. Chỉ còn thiếu cái mũ diễn hành và đôi bao tay trắng.
 
Một đồng nghiệp của tôi là RAOUL Coutard đã thu được cảnh xuất quân bi tráng ngay vào máy quay phim và cố nén xúc động để hỏi 1 thiếu úy sinh viên sĩ quan :
- Các anh có biết là sắp bị giết chết ngoài kia không ?
Thiếu úy trả lời :
- Chúng tôi biết chứ !
- Vì sao ?
- Nhiệm vụ chúng tôi bảo vệ đồng bào và Tự Do cho miền nam
Họ tiến lên phía trước , tiếng súng nổ vang trong bóng đêm , không ai biết số phận của hơn trăm sĩ quan ra sao vào sáng 30/4/75
-------------
 

No comments:

Post a Comment