Part 8
Ông Bagai gửi thiệp cưới đến Th/Tướng Tư Lệnh qua Tr/Tá Nhiều Trưởng P4/SD nhờ chuyển, phần Tiểu Đoàn thì ông Bagai gửi thiệp mời đến Hương Giang TĐT, Nghệ An TĐP, Vân Nam ĐĐ1, Trúc Giang ĐĐ2, Lệ Liễu ĐĐ3, Thần Phong ĐĐ4 và Chỉ Huy Hậu Cứ, Đại uý Chu văn Ký nhưng vì TĐ đang trực chiến tại vùng địa đầu nên không ai tham dự được, duy nhất chỉ có Đại uý Ký chỉ huy hậu cứ cùng với 5 HSQ kế toán trưởng đại diện TĐ và các ĐĐ đến tham dự, phù rể là hai vị SQ đang dưỡng thương làm giúp. Trước khi đến nhà thờ làm lễ 2 ngày, họ nhà gái đãi tiệc, thực khách hầu hết là lính, cả hai gia đình đều thuộc lính nhà nòi nên không khí thật cởi mở, mình chọn 2 phù dâu ,nhỏ Mộng Hải và Lan Thanh, quà mừng được trao bởi Đại uý Ký, ông Bagai nhận phong bì trước khi trao lại cho mình để chuyển qua hai cô phù dâu giữ hộ, ông bagai nhìn Đại uý Ký rồi nói,
***Sao nhẹ quá vậy ông, làm sao đủ nhậu
Mình lay tay ông Ba Gai khẽ nói
***Anh, lúc nào anh cũng đùa được,
Ông không trả lời mình mà quay lại nói với Đại uý Ký,
***Nếu nhậu mà thiếu thì ông bao chót đó nghe ông,
Đại uý Ký hiền lành, cười nói.
***Được mà Đại uý.
Tuy thế cũng đâu có ít, danh sách quà mừng gồm: Thiếu Tướng Tư Lệnh $20,000, Trung Tá Nhiều TP4/SĐ $10,000, Tr/Tá TĐT $10,000, Th/Tá TĐP $5,000,5 ĐĐT $25,000 Đại uý Ký và các HSQ Kế toán trưởng $15,000. Tổng cộng được $85,000, thế mà ông Ba gai còn chê ít không đủ tiền nhậu, thật đúng là “nhà binh". Kế đến lần lượt nhà gái trao quà, quà của Mẹ là sợi dây chuyền bằng ngọc, các anh các chị thì phong bì đến phần nhà trai thì mẹ chồng đeo sợi dây chuyền Thánh giá bằng vàng 18k, mình chọn vàng 18k bởi vì không thích 24k mà mình thường gọi “vàng khè", thời điểm đó con gái Saigon không đeo trang sức bằng vàng mà nếu có đeo thì chỉ bằng vàng 18k mà thôi, quà bên nhà trai sẽ được trao trong tiệc cưới tại Mỹ Tho.
Sau lễ tại nhà thờ xong, chụp vài tấm hình chung với vị linh mục và ban hát, thì khởi hành về thị xã Mỹ Tho-Định Tường, mình thuê 10 chiếc xe cho cả hai họ, Đại uý Ký tăng cường thêm 5 xe Jeep nhà binh, ước tính đoàn xe khoảng 20 chiếc trực chỉ Mỹ Tho bằng QL4, 11:30 am xe đến nhà hàng, được trang trí cổng chào với lá dừa và hoa khá đẹp, bà chị chồng thật nhanh nhẹn trong hành động cũng như lời nói, mời khách vào nhà hàng nghỉ ngơi để chuẩn bị dự tiệc, ông anh chồng nhạc sĩ Bùi Tuấn Anh đảm nhiệm vai trò MC và ban nhạc của ảnh là ban nhạc Tâm lý chiến của SĐ 7/BB phụ trách phần Văn Nghệ, với sự tăng cường các ca sĩ của ban nhạc anh Bảy chị Hồng, nên chương trình văn nghệ thêm phần phong phú.
Khai mạc chương trình bằng bản nhạc Cờ Bay thật hào hùng, mọi người nức lòng với nỗi hưng phấn hoà theo điệu nhạc hùng tráng đã xua tan không khí e lệ, ngại ngùng ban đầu, mọi người cảm nhận như đã thân quen nhau từ trước rất lâu, chuyện trò có bội phần thân mật, huyên náo. Hai cặp phù dâu, phù rể quên luôn cô dâu và chú rể, chuyện trò khăng khít như những cặp tình nhân, lợi dụng lúc mọi người không để ý đến cô dâu chú rể, chàng quay qua hôn phớt lên đôi má của mình nhưng mình ôm chàng lại và trao cho chàng nụ hôn mượt mà nồng cháy, mình không có gì phải ngại ngùng, e thẹn vì đã là người vợ của chàng rồi, mình cảm thấy tự tin và phấn khích, dẫn chàng đến ban nhạc, gặp ông anh và nói:
***Anh ạ, em muốn khai mạc chương trình văn nghệ bằng bài hát Hoa Trinh Nữ được không anh?
***Được quá đi chớ Thím, thế thì tuyệt vời, đi với anh đến ban nhạc lấy tone đi em,
***Nào các chú lấy tone và chuẩn bị nhạc phẩm Hoa Trinh Nữ cho cô dâu hát khai mạc chương trình nhé, sẽ khai mạc sau 10 phút nữa đó.
***Anh sẽ đứng cạnh em khi em hát nha, mình nói,
***OK, I will.
Khi mọi người đã giải lao sau chặng đường đưa dâu dài khoảng 60km đều an toạ, ông anh tuyên bố khai mạc chương trình văn nghệ với nhạc phẩm Hoa Trinh Nữ do chính cô dâu người đẹp nhất hôm nay trình bày, tiếng vỗ tay và reo hò áng chừng vỡ toang nhà hàng, chàng dìu mình lên sân khấu, đứng cạnh bên mình, chàng lôi luôn phù dâu phù rể lên làm phong cho bản nhạc, ban nhạc dạo khúc đầu, mình hòa nhịp với ban nhạc, hát trong niềm hạnh phúc ngập tràn với phong thái tự nhiên và tự tin. Mình và chàng cùng 2 cặp phù dâu, phù rể trở lại bàn tiệc, thức ăn được dọn ra, mọi người nhập tiệc trong lúc đó các ca sĩ trình diễn những nhạc phẩm mang nặng sắc lính của Nhật Trường, Dzũng Chinh, Duy Khánh, thỉnh thoảng chen vào những màn trình diễn Chính Huấn ca của nhạc sĩ Ngô Thế Mỹ nên không khí dập dìu giai điệu êm ả, trữ tình thời chiến chinh, mô tả những buồn phiền, đau thương, nhung nhớ của người vợ người tình khi phải chia xa người mình yêu thương, cố gắng che dấu niềm đau, nỗi nhớ và lo âu, sợ hãi vào một ngày nào đó mình sẽ “mất đi người yêu em khổ thật nhiều”, những bản nhạc Chính huấn ca vang lên xóa tan sự trầm buồn, u uất, trả lại nét hào hùng của người trai thời loạn và sự hy sinh tình yêu chất ngất của những thiếu phụ mang tâm trạng Vọng Phu, vì hoàn cảnh khổ đau của Đất Nước, đành gạt lệ để người trai an lòng ra đi bảo vệ Dân Tộc và Quê Hương đang lầm than dưới gót giày xâm lược của bọn Cộng sản vô Tổ Quốc, vô Gia đình và vô Tôn giáo, chúng cầu xin ngoại bang cung cấp những thứ vũ khí giết người và sẵn sàng làm tay sai và dùng máu xương của tộc Việt để theo lệnh của bọn cộng sản Quốc tế Nga, Tàu, bành trướng ý thức hệ Cộng sản vào vùng Đông Nam Á nói riêng và Thế giới nói chung, bất chấp những khổ đau của người dân hai miền Bắc Nam, chúng gây ra cuộc chiến tương tàn, phá hoại Đất Nước Việt, làm suy giảm nội lực như Nhân, Tài, Vật lực để ngày nay đưa Tổ Quốc Việt vào con đường diệt vong, sớm hay muộn thì Nước Việt Nam mà ông cha ta đã dày công vun đắp, mở mang bờ cõi sẽ biến thành một tỉnh lị của Tàu cộng. Đảng cộng sản Việt Nam đứng đầu là tên hồ chí minh, một tên cộng sản quốc tế đã lừa bịp lòng yêu Nước của toàn dân Việt, để phục vụ lợi ích cho csqt và ngày nay Tổ Quốc đang bị bọn Tàu dày xéo, cướp bóc và lãnh thổ không còn là của chúng ta nữa mà bọn Tàu cộng đã tràn lan trên mảnh đất Việt, hcm và bè lũ là những tên tội đồ của tộc Việt, thực hiện kế hoạch Maoshan của tên mao trạch đông , đồng hoá và xoá bỏ tộc Việt một cách êm dịu, không cần đến chiến tranh như những thời xa xưa, chúng xoá chúng ta bằng sách lược kinh tế, văn hoá, mình đang miên man suy nghĩ nên ngồi thừ ra không nói cười gì cả, ông Ba gai chợt nhìn thấy ghé vào tai thì thầm,
***Em sao vậy?, mệt hả em,
***a à không có gì anh, em vui và khoẻ mà anh.
Tiếng ông anh MC vang lên
***Kính thưa quý vị, chúng tôi tạm ngưng chương trình văn nghệ trong giây lát để họ nhà trai và bằng hữu trao quà mừng cho tân giai nhân và tân lang, xin mời Chú Thím và phù dâu phù rể lên sân khấu,
Chàng dìu mình đứng dậy sau khi hai cô phù dâu nâng soire' của mình lên, hai phù rể giúp kéo ghế ra, chàng đưa cánh tay cho mình choàng, dìu mình lên sân khấu, lần lượt vợ chồng ông anh cả bước lên trao cho mình cái phong bì có tấm check $100,000 của anh chị và tấm check thứ hai của các anh chị em khác không về tham dự được vì công vụ và đường xá xa xôi, cách trở, bà chị dâu trưởng nói:
***Anh chị thay mặt Thầy Mẹ và các anh chị khác chúc hai em hạnh phúc trong cuộc sống và thuỷ chung với nhau đến trọn đời, nhất là chú phải thương yêu thím thật nhiều chứ đừng như ông này, chị quay qua chỉ vào ông anh mình rồi nói: lăng nhăng, bay bướm làm chị khổ nhiều,
***Trời, bà này, lúc nào bà cũng vậy, tôi chịu thua bà luôn, thím đừng tin nha thím, anh không có gì đâu, chị thì luôn ghen bóng ghen gió, đụng đâu ghen đó,
***Mà có khói mới có lửa chứ phải không chị, chứ chị đâu có ghen khơi khơi đâu, ông Ba Gai lên tiếng kèm theo nụ cười rôm rả của cặp phù dâu phù rể,
***Chú mày nữa rồi, ông anh cả nói, rồi nắm tay bà chị bước xuống,
Rồi đến lượt vợ chồng cô em út trao phong bì $10,000, chúc anh chị hạnh phúc và cô Mỹ Hương nói thêm,
***You must be nice to her all the time, never ever yell at her, OK.?
***Cảm ơn hai em nhưng sao phong bì nhẹ quá vậy, ông ba gai vừa nói vừa cười lớn.
Đến lượt bà chị kế ổng, bà này được xem như là kiến trúc sư của mọi events của dòng họ Bùi, cái gì quan trọng cũng do bà lo liệu,
*** Anh chị chúc hai em sống với nhau đến đầu bạc răng long, đừng làm khổ nhau bằng ghen bóng ghen gió như chị đã, đang và sẽ làm với anh đây, ông anh rể lên tiếng,
***Muốn vậy thì anh đừng bay bướm nữa là được thôi, đâu có gì khó, phải không chị, mình lên tiếng,
***Ông này mà làm được như em nói thì chị đâu có ốm o gầy mòn như vậy,
***Trời, chị mà ốm o gầy mòn ạ?, thật không đó, chị mà gầy thì ở trên trần thế này còn có ai mập mạp đâu,ông bagai nói,
*** Cậu thấy không chị cậu lúc nào cũng thế chứ anh có gì đâu,
***Đúng rồi đó anh, anh là mái đầu xanh ngây thơ vô số tội.
Để mọi người hiểu thêm, vì sao ông xã mình nhận xét về ông anh rể là “mái đầu xanh ngây thơ vô số tội", ông kể cho mình nghe, một chiều thứ bảy khi ông đang học tại trường Sinh Ngữ quân đội- Sài Gòn, chuẩn bị du học Hoa Kỳ, ông mượn được chiếc Vespa của người bạn, chạy về quận Chợ Gạo-Định Tường để xin bà chị ít tiền tiêu vặt, khi đến nơi thì bà chị bảo,
*** Chở chị vào quận để thăm anh đang trực, không về nhà được, đi cậu.
Ông bagai vì muốn chìu ý bà chị để xin tiền cho dễ dàng nên hăng hái đèo bà chị đi, khi đến cổng quận sau khi phải qua phà, trực chỉ vào quận, người lính gác thấy mình mang quân phục TQLC lại chở bà Thiếu tá nên hạ cổng cho vào mà không hỏi giấy tờ gì hết, mình chạy đến ngay phòng làm việc của ông anh rể thì thấy thấp thoáng những bóng Hồng, Xanh, Vàng, Tím đang lượn lờ trong văn phòng của ảnh, bà chị thấy vậy la lên
***Dừng , dừng lại cậu,
Theo kinh nghiệm và cũng để cứu vớt cho ông anh rể khỏi bị bắt tại trận, ông xã mình mới bấm còi inh ỏi, tăng tốc độ và phóng ra khỏi khu vực quận, bà chị la lên
***Cậu không dừng lại là chị nhảy xuống đó,
***Dừng nghe, gãy tay, gãy chân chết người như chơi đấy đừng có mà ẩu mình dọa
Ước tính thời gian đủ cho ông anh sắp xếp, mình mới dừng xe lại trước cửa văn phòng, không nói lời nào, bà chị đã bước vào văn phòng,
*** Ủa em xuống hồi nào vậy mà anh không được thông báo,
***Bà chị điềm đạm nói, có cậu xuống chơi, thấy anh phải trực nên em bảo cậu chở xuống thăm anh, anh đang làm gì vậy?, xem có vẻ bận rộn quá phải không anh?, mình về Mỹ Tho ăn cơm đi anh nhân tiện có cậu xuống thăm,
***Anh đang bận trực, em với cậu và các con đi ăn đi,
Nghe đến đây, có lẽ bà chị không dằn được nữa nên nắm tay kéo ông vào bên trong và bắt đầu gằn giọng, biết sắp có biến, mình vội dựng xe, bước vào văn phòng, ý định là không để ai vào văn phòng để bà chị thanh toán chiến trường trong yên lặng chứ to tiếng thì mọi người biết kỳ lắm, mình nghe
***Anh gọi về báo là anh trực, không về được nhưng hồi nãy tôi thấy mấy cô lẩn quẩn đây, chắc họ cũng trực với anh luôn đúng không?, họ đâu rồi, nói mau
***Từ từ đi em, có gì mà em vội vàng vậy,
***Bà chị hét lên, lấy tay đẩy ông anh rể ra, đang sắp lại gần cầu hoà, vộii với vàng cái gì tôi thấy rõ mồn một, tại cậu B. không chịu dừng xe lại chứ lúc đó mà cậu dừng xe lại là tôi bắt tại trận, hết chối.
***Ơ ơ có gì mà tại trận với không tại trận, hôm nay quận có tiệc liên hoan nên mời ca sĩ đến ca hát vậy thôi chứ có gì đâu mà trận vói mạc.
***Mọi lần khác khi có liên hoan thì vợ lính được mời đến tham dự nhưng tại sao hôm nay liên hoan mà anh không mời tôi, tôi là vợ anh mà, chứ phải tôi tớ gì của anh đâu mà anh cư xử như vậy, đã không mời vợ lại còn dối trá là trực gác, không về nhà được. Anh thật sự lừa dối tôi, quay qua tôi bà làm luôn một temp, cậu nữa, tại sao tôi bảo dừng lại mà cậu cứ chạy rồi còn nhấn còi inh ỏi lên là làm sao?, cậu muốn báo động cho anh cậu biết chứ gì, được rồi cậu theo phe anh đi, đừng chị em gì với tôi nữa nghe.
***Chị nói thế mà nghe được ạ, thấy trong văn phòng anh đông người nên tôi ngại, bấm còi cho anh biết là có chị xuống để anh thu xếp tiếp chị chứ em đâu có ý gì khác đâu, chị đổ oan cho em rồi đó nghen.
***Oan ơi ông địa, anh em cậu mà tôi không biết sao, bao che cho nhau mọi thói hư tật xấu,
***Em đã xuống đây rồi thì chiều nay em với cậu ở lại dự liên hoan với quận luôn nhé.
***Ai thèm vào, cậu ạ, chờ chị đi toilet rồi mình về, để cho ông trực với mấy con nhỏ đó.
***Cậu xuống chơi hay có chuyện gì không?anh rể hỏi
***Em xuống thăm và định xin ít tiền xài, thế thôi không có gì quan trọng,
***Chị đưa tiền cho cậu chưa?
***Chưa anh
***Chờ anh,
Anh vào phòng ngủ rồi trở ra đưa cho ông Bagai $30,000, rồi bảo
***Cậu chở chị về giùm anh, bà quậy quá, tí nữa có ông Tỉnh trưởng xuống chung vui cùng quận,
***Được rồi anh,
Bà chị quay ra với gương mặt lạnh lùng nặng chĩu mình về thôi cậu. bà te te ra xe không nói thêm lời nào nữa với ông anh rể, trên đường về chị hoàn toàn yên lặng dù rằng ông Ba Gai cố tình biện hộ cho ông anh rể những bà chị cương quyết kết tội là người chồng lừa dối.
Đưa bà chị về đến nhà rồi, ông Ba gai chào từ giả về lại Sài Gòn để ngày mai có hẹn với người yêu mang tên TNLD.
***Cậu có tiền xài không?
Câu hỏi nghe chừng thật đẹp, làm hài lòng ông bagai vô cùng,
***Hết tiền xài mới xuống xin chị đây,
***Chờ chị, bà vào tủ lấy cho mình $20,000,
***Cảm ơn chị nhé, khi nào hết tiền em ghé xuống.
***Ừ, chị gửi lời thăm LD.
***Cảm ơn chị rồi ra nổ máy xe phóng về Saigon.
Đó là lý do mà vì sao ông bagai dám đùa giỡn với ông anh rể.
Trở lại tiệc cưới, sau phần trao quà, ông Bagai ngỏ lời cảm ơn hai họ nhà gái, nhà trai và không quên xin lỗi cho mọi thiếu sót trong lễ cưới với lẽ nhà binh quá bận rộn vì nhiệm vụ, không đủ thời gian để tổ chức được chu đáo hơn, mong mọi người thông cảm, tiệc kéo dài đến 4pm thì họ nhà gái xin phép trở về Sài Gòn, chi phí cho tiệc cưới do bà Chị cho, mình không tốn đồng nào cho khoản chi này.,
Part 9
(Đội tuyển ĐĐ1 chiếm chức vô địch TĐ 1-Quái Điểu-TQLC sau khi loại các ĐĐ khác để vào chung kết với ĐĐCH, kết quả thắng ĐĐCH với tỷ số 3-1
*Hàng đứng từ trái sang phải: Hạ Sĩ Phúc(Âm thoại viên máy Nội bộ), Thiếu uý Cuồng Phong Tr ĐT, Đại uý Bồng Sơn ĐĐT, Tr/Uý Tây Ninh ĐĐP, Hạ Sĩ Bé(Khinh binh), Tr/Sĩ Nhất Mẫn(Hạ sĩ quan Quân số).
*Hàng khom: Hạ sĩ Lượng(tài xế cận vệ), Hạ sĩ Triệu(biệt kích cận vệ), Hạ sĩ Tiến (xạ thủ Đại liên M 60).
*Hàng ngồi: Hạ sĩ Thời(Khinh binh), Hạ sĩ Công(Khinh binh), Trung sĩ Nhất Thông(Tr/Đ Phó).
Giải vô địch bằng hiện kim của Th/Tá TĐT Tây Sơn-Đăng Tống $20,000+$10,000 của ĐĐT Bồng Sơn và thân hữu TNLD.)
Ông ba gai và chú Thiệt cùng chú Lượng mang vũ khí và đồ đạc lên phòng, hai chú ngủ phòng kế bên, còn xe jeep thì đậu nơi an toàn của khách sạn, bà chị đặt 2 cho phòng khá khang trang rộng rãi, chú Lượng nói:
***Ông Thầy ơi, đây là lần đầu tiên em mới được ngủ tại khách sạn, sang trọng và thoải mái quá,
Hạ sĩ Thiệt cận vệ chen vào,
***Em cũng vậy ông Thầy ơi,
Mình cũng thêm vào,
***Đây cũng là lần đầu tiên của em luôn đó mình, nhờ lấy “mình", em mới được ngủ tại khách sạn đó, còn anh thì sao?, khai đi,
***Anh thì nhiều lần rồi, sang có hèn có, những khách sạn ngàn sao thì hầu như ngày nào anh cũng ngủ lúc triền miên hành quân,
***Ơ ờ em không nói đến những lúc đó, em muốn nói là khách sạn như bây giờ này,
***Vậy hả em, lúc du học tại Hoa Kỳ thì anh được ở tại khách sạn New Yorker mấy đêm khi đi “trip",được xem võ sĩ George Foreman tập dượt, quyết đấu với Muhammad Ali để tranh giải super heavyweight, võ sĩ siêu hạng nặng, trên 200 lbs up.
George Foreman &Muhammade Ali
, anh ở chung phòng với Tr/ uý Bartolomeo của USMC, phụ trách về FMT(military Foreign Trainees), khách sạn này khá sang trọng nhưng cũng có lúc ngủ tại các motel, ôi anh thì lên voi xuống chó lắm em ơi, rồi lần đi ăn tại nhà hàng của hãng PANAM cao 67 tầng, đi thăm nhà chọc trời Empire State Building cao 102 tầng nhưng anh chẳng thấy thích chỗ nào cả mà anh sẽ rất thích cái căn hầm bao cát với cái giường làm bằng những tấm gỗ của thùng đạn pháo binh, xin được từ mấy ông Pháo Đội Trưởng ở ngoài căn cứ Thái Dương-Quảng Trị, đang chờ đón tuần trăng mật (honey moon) của chúng ta, ờ mà anh quên kể cho em nghe chuyện này, cũng ông Tr/Uý Hưởng biệt danh Hưởng mắm ruốc kho thịt, hiền lành nhà ta, đang ăn T bone Steak tại restaurant. thì ông lại quên, chưa ăn xong mà ông lại gác dao, nĩa lên dĩa nên cô waitress tưởng ăn xong rồi thế là cô ta bưng đi, ông vội la lên:
***Tôi chưa ăn xong mà sao dọn đi vậy cô-
Đúng ra thì phải nói I didn't finish yet, don't take it away please Ms!!! thì cô ta mới hiểu và sẽ không mang đi, đàng này nói bằng tiếng Việt nữa mới chết chứ, làm sao cô waitress hiểu được thế là lại phải order món ăn mới,
***Sao kỳ vậy ông Thầy, chưa ăn xong sao lại lấy đi, Lượng hỏi,
***Là như thế này, theo phong tục của Tây phương, người ta dùng dao, nĩa, muỗng dĩa để làm dụng cụ ăn cơm như mình dùng chén đũa v..v.., khi mình ăn xong thì mang chén đũa đi hay để tại bàn rồi đi chỗ khác, còn phương Tây người ta còn ngồi tại bàn để ăn tráng miệng rồi uống trà hay coffee, quan trọng là nếu đang ăn mà mình đặt dao, nĩa vào trong dĩa có nghĩa là mình không còn dùng mòn đó nữa và người ta sẽ dọn đi để serve món khác, vì thế khi ông Hưởng đặt dao nĩa lên dĩa, đồng nghĩa là ông ăn xong món đó rồi, nên người ta dọn đi.
***Ờ bây giờ em mới biết, mình và chú Thiệt cũng lên tiếng như chú Lượng,
***Đâu phải ai cũng biết đâu, trước khi đi du học tụi anh phải học đó.
Cũng lại một chuyện khác khi mới chân ướt chân ráo đến phi trường Travis-California, chính anh đã bị dính chấu một lần cười ra nước mắt, trước khi vào cafeteria ăn uống thì anh đi mua gói thuốc tại machine, máy bán thuốc lá, ba chớp ba nháng không thấy cái bảng out of order người ta dán vào máy mà nếu thấy thì cũng không hiểu nghĩa là gì, anh bỏ tờ $1 vào máy, thì khốn nỗi cái máy này rất “thông minh", nó hút tiền vào nhưng khi anh bấm nút gói thuốc Lucky Strike thì nó không ra gói thuốc, anh với Duật tưởng thuốc bị kẹt, hai thằng cứ cố gắng lắc cái máy cho thuốc rơi ra nhưng vô hiệu, một người Mỹ đi ngang dừng lại hỏi,
*** Sir, what's the problem?
Tiếng được tiếng mất, anh nói:
***I wanna buy a pack of cigarettes , I deposited a $1 bill , the machine caught my money but didn't give me cigarettes and change. I didn't know why.
***Oh Oh, the problem is right here,Sir, vừa nói ông ta vừa chỉ vào chữ out of order
***What's it mean, Sir?
***Out of order that means machine broken , so it didn't work,
***Thank you for your explanation and what should I do now?,
***Let's see the receptionist of the cafeteria and take the money back Sir.
***Thank you for your help,
Anh vào gặp cô receptionist trình bày và cô ta hỏi,
***Do you wanna buy a pack of cigarettes or get money back Sir?
***I still wanna buy cigarettes please,
Cô ta đưa cho anh gói thuốc và thối lại cho anh 75 cents nói,
***I ‘m very sorry for your inconvenience
***Never mind Ms, it's my fault.
Lỗi là tại mình ngu, không biết chữ nên gây ra trở ngại chứ không phải tiệm ăn mà họ vẫn xin lỗi mình đó, thật lịch sư và dễ thương, đúng không?.
Hai vợ chồng ngủ tại khách sạn, mình khá mệt nhưng cũng thật vui vì cuộc đời người con gái đã được toại nguyện, lấy được người mình yêu và yêu được người mà mình lấy. Mình chìm vào giấc ngủ yên bình không mộng mị bên cạnh người chồng mà mình thương yêu và kính trọng.
No comments:
Post a Comment