Trong
đời tôi đã chứng kiến hai cuộc chaỵ loan, Lần thứ nhất ,đại
họa 4/1975 lần thứ hai sau ngaỳ bỏ lịnh cấm 16/9/2021. Nói đến di tảng thì chẳng có gì sung sướng, hồi 4/75 tôi được lịnh di tảng người miền trung vào Nha trang,
dọc theo bờ biển Mỷ Khê từng hàng ngàn lớp lớp xuống biển
lội ra tàu thật haỉ hùng đứng ở xa không thấy cảnh chết chóc
nhưng sau lưng họ là những qủa đan pháo thi nhau gầm thét giữa
mênh mông đất trời không mô đất để tránh đạn.
Lúc bấy giờ
đoàn người không biết sợ chết là gì họ thi nhau ùa ra biển đễ
lên taù, nổi sợ cọng sản họ quên đi sự chết, một chiếc xà
lan nhỏ mà không biết chứa bao nhiêu người trên đó không còn một
khỏang trống để đặt đôi chân, một số người không may mắng gởi
laị thân xác trên biển cả, con tàu của tôi kéo về tới qui
nhơn lúc đó độ 12 giờ 28/4, sau đó bàn giao cho tàu khác,
không biết số người đó được đưa tới đâu, chúng tôi ở lại Qui
Nhơn, đến chiều nhận lênh của bộ tổng tham mưu rút về nha Trang
gấp, Tư lênh vùng biển lúc đó là phó đề đốc Hoàng Cơ Minh
chống laị lênh trên vì hiện tai sư đoàn 22 và đơn vị thiết giáp
còn trong thành phố qui Nhơn nên Hòang Cơ Minh chống lại lênh vì
ông chưa vớt được sư đoàn 22 ông không thể đi, Đến 4 giờ sáng
hôm sau Ông mới cho tàu ũi bải, nhưng vớt cũng không hết trong
khi đó VC pháo như mưà dành phaỉ cho tàu về vũng Tàu công việc
di tảng kể như chấm dứt. Đó cũng là cuộc di tản đầu tiên mà
tôi chứng kiến
Hôm nay lịch sử lặp lại ngày, xưa người tỵ nạn túa về Saì Gòn, ngày nay họ thi nhau rời khỏi Saì Gòn tất cả gia đình con cái tài sản cô đọng một chiếc xe hai bánh, đòan người nối đuôi nhau trên quốc lộ 1 người xuôi về miền tây người về miền đông , để lại sau lưng thành phố Saì Gòn trống vắn, Sau 4 tháng khung caì cửa đóng, đồng tiền cuối cùng cũng đã cạn nhưng họ quyết tâm về quê, tìm rau cỏ sống qua ngày, nhưng bọn cọng sản cũng không cho họ yên, nay chặn chổ nầy mai chặn chổ khác không có cơm ăn, nước uống , có người qúa tuyệt vọng qùi giửa đường với bó nhan lạy mấy tay lạy công an cho họ một con đường sống thật đau lòng, có họan nạn mới biết được chân tình, tôi chân thành cám ơn lòng tốt của người dân Nam bộ, mang từng chai nước hộp cơm, từng lít xăng để tiếp tế cho người hồi cư, lúc họan hạn mới thấy chân tình, với tấm lòng lá lành đùm lá rách nên trời cho dân Nam một vùng đất phì nhiêu ruộng cò bay thẳng cánh, một phần thưởng họ xứng đáng được hưởng, trong khi đó chính quyền không gíup được gì cho họ mà bắt phải quay lại Saì Gòn họ làm gì để sống còn hành hạ đủ điều ra đường lúc nào cũng lận trong người một xấp giấy tùy thân, sao lắm thế mọi thứ phaỉ có tiền quaý muỉ một tý cũng phải tốn hết vài trăm ngàn đủ trò đủ kiểu moi tiền,nếu không đủ gấy tờ thì phạt, biên bản nào cũng mất một vài triệu, một chính phủ lúc nào củng ra rả vì dân lo cho dân, dịch bệnh tràng lan dân đói lắm rồi chính phủ ơi, hảy cho họ một con đường sống, về quê rau cỏ qua ngaỳ chứ ở lại Saì gòn lấy gì mà sống tất cả đều phải có tiền, nhưng việc làm lại không, ở thành phố cũng chẳng có cỏ mà ăn , hảy cho họ một con đường sống, các ông nhà cao cửa rông tiền bạc chứa đầy kho những thứ các ông có là của những người cùng khổ mà các ông cướp được , hảy tha cho họ để họ về nơi chôn nhau cắt rốn sớm tối vởi cây cỏ để qua ngày .
fb Lê Tư
Hôm nay lịch sử lặp lại ngày, xưa người tỵ nạn túa về Saì Gòn, ngày nay họ thi nhau rời khỏi Saì Gòn tất cả gia đình con cái tài sản cô đọng một chiếc xe hai bánh, đòan người nối đuôi nhau trên quốc lộ 1 người xuôi về miền tây người về miền đông , để lại sau lưng thành phố Saì Gòn trống vắn, Sau 4 tháng khung caì cửa đóng, đồng tiền cuối cùng cũng đã cạn nhưng họ quyết tâm về quê, tìm rau cỏ sống qua ngày, nhưng bọn cọng sản cũng không cho họ yên, nay chặn chổ nầy mai chặn chổ khác không có cơm ăn, nước uống , có người qúa tuyệt vọng qùi giửa đường với bó nhan lạy mấy tay lạy công an cho họ một con đường sống thật đau lòng, có họan nạn mới biết được chân tình, tôi chân thành cám ơn lòng tốt của người dân Nam bộ, mang từng chai nước hộp cơm, từng lít xăng để tiếp tế cho người hồi cư, lúc họan hạn mới thấy chân tình, với tấm lòng lá lành đùm lá rách nên trời cho dân Nam một vùng đất phì nhiêu ruộng cò bay thẳng cánh, một phần thưởng họ xứng đáng được hưởng, trong khi đó chính quyền không gíup được gì cho họ mà bắt phải quay lại Saì Gòn họ làm gì để sống còn hành hạ đủ điều ra đường lúc nào cũng lận trong người một xấp giấy tùy thân, sao lắm thế mọi thứ phaỉ có tiền quaý muỉ một tý cũng phải tốn hết vài trăm ngàn đủ trò đủ kiểu moi tiền,nếu không đủ gấy tờ thì phạt, biên bản nào cũng mất một vài triệu, một chính phủ lúc nào củng ra rả vì dân lo cho dân, dịch bệnh tràng lan dân đói lắm rồi chính phủ ơi, hảy cho họ một con đường sống, về quê rau cỏ qua ngaỳ chứ ở lại Saì gòn lấy gì mà sống tất cả đều phải có tiền, nhưng việc làm lại không, ở thành phố cũng chẳng có cỏ mà ăn , hảy cho họ một con đường sống, các ông nhà cao cửa rông tiền bạc chứa đầy kho những thứ các ông có là của những người cùng khổ mà các ông cướp được , hảy tha cho họ để họ về nơi chôn nhau cắt rốn sớm tối vởi cây cỏ để qua ngày .
fb Lê Tư
No comments:
Post a Comment